Sau khi mở mắt ra, căn phòng trống không khóet rỗng trái tim hắn ta chỉ trong nháy mắt.
Khi hắn ta nhấc chân chuẩn bị xuống giường, Chúc Đông Phong gõ cửa, đi vào: "Vương thượng."
"Chuyện gì?" Nam Ly miễn cưỡng giương mắt lên: "Tìm thấy tiểu đạo sĩ rồi sao?"
Chúc Đông Phong hơi ngập ngừng: "Vâng, tìm thấy rồi."
Nam Ly không hề chuẩn bị gì để nghe được tin tức tốt, nghe được lời báo cáo ấy thì tinh thần chấn động, bước chân trần xuống đất, hưng phấn khó kìm nén: "Thật sao? Hắn ở đâu? Có bị thương không? Có gầy đi không?"
Trên mặt Chúc Đông Phong là vẻ không đành lòng: "Chủ thượng... Xin nén bi thương."
Nam Ly chìm đắm trong vui sướng, thậm chí nghe hiểu lời Chúc Đông Phong nói: "Nén bi thương? Nén bi thương gì cơ?"
Chúc Đông Phong ra hiệu với người đứng bên ngoài, hai quỷ nô nâng một phần vải trắng đi vào.
Gói vải được mở ra, bên trong là hài cốt chỏng chơ, có dấu vết rõ ràng cho thấy bị dã thú gặm cắ n kéo lê, phần lớn không còn da thịt, chỉ còn cánh tay không bị gặm quá mức, có thể thấy rõ bàn tay phải bị thương nắm chặt lại.
Ở đó thiếu mất một đốt ngón tay.
"Thật ra vương phi vẫn chưa đi xa." Chúc Đông Phong giải thích: "Một quỷ nô phát hiện hắn ở bên dưới vách đá gần hẻm núi Hổ Khiêu. Ở đó cỏ dại mọc rất cao nên lúc đầu bọn ta đi tìm không phát hiện ra vương phi."
Nam Ly nhìn chằm chằm hài cốt trên đất, ánh mắt mê man.
Hắn ta không tin đống hài cốt này là tiểu đạo sĩ thích khóc của mình: "Hắn tới đó làm gì?"
Chúc Đông Phong: "Hình như vương phi bị ngã từ vách núi xuống... Lúc bọn ta tìm thấy vương phi, dưới thân hắn rải rác những thứ này..."
Hắn móc một gói vải trong lòng ra, mở ra từng lớp một.
Vài cánh hoa La Hán khô héo bay lên, rơi xuống bộ hài cốt.
Nhìn những cánh hoa này, Nam Ly đã nhớ ra.
Lần đầu tiên hắn ta và Diệp Bổ Y gặp nhau, hắn ta ngồi thổi khèn trên vách đá mọc đầy hoa La Hán.
Ở vách đá trơ trọi ấy, không có đường nào có thể leo thẳng lên được. Diệp Bổ Y rời khỏi hẻm núi Hổ Khiêu, leo bằng tay không lên đó, chắc là muốn hái một đóa La Hán giữ làm kỉ niệm.
Hắn ta lẩm bẩm tự nói: "Là vách đá đó sao?"
Chúc Đông Phong nghẹn lời.
Hắn không hiểu Nam Ly nói tới chỗ nào.
Nam Ly nhìn hài cốt trên đất, hỏi tiếp: "Chết rồi?"
Chúc Đông Phong không nói được câu nào.
Nam Ly chỉ vào hài cốt, muốn cười mà không cười nổi: "Hắn chết rồi? Chỉ vì muốn hái một đóa hoa?"
Hắn ta nhìn hài cốt, khẽ nói: "Không thèm đeo cả dây xích đã làm xong cho ngươi, nhất quyết chạy đi hái hoa, đúng là đạo sĩ ngốc."
Dứt lời, hắn ta ho khan mấy tiếng, nước bọt trong miệng trào ra nghẹn ứ khiến hắn ta buồn bực khó chịu.
Hắn ta nghển cổ muốn nhổ nước bọt ra nhưng đột nhiên ói ra một búng máu to.
Tất cả ký ức của Diệp Bổ Y chấm dứt ở ngày ngụm máu rơi vào bộ hài cốt.
Sau khi tàn hồn của Diệp Bổ Y nhập hết vào cơ thể, Từ Hành Chi chậm rãi mở mắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!