Chương 3: Xuất quân ra trận mà chưa thắng

*Xuất quân ra trận mà chưa thắng

Hán Việt:

Xuất sư vị tiệp thân tiên tử

Trường sử anh hùng lệ mãn khâm.

Nghĩa:

Xuất quân chưa giành được thắng lợi mà đã mất

Khiến cho anh hùng đời sau nước mắt đẫm cả vạt áo.

(Trích trong bài thơ "Thục tướng" của Đỗ Phủ)

Từ Hành Chi: "..."

Nghĩ đến việc người vừa nãy nằm nhoài sau lưng mình là Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi cảm thấy cột sống và sau gáy lạnh căm.

Mấu chốt là y hoàn toàn không biết nên tiếp lời Mạnh Trọng Quang như thế nào.

Một là, rất hiển nhiên rằng những người này đều quen Từ Hành Chi, mà y lại không biết Từ Hành Chi thật ở trước mặt nhóm người này có dáng vẻ gì, hình tượng gì.

Hai là, y cũng không rõ ân oán giữa Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi năm đó.

Về nguyên tắc, Mạnh Trọng Quang giết sư phụ, gián tiếp hại Từ Hành Chi bị trục xuất khỏi tiên môn, Từ Hành Chi thật chắc hẳn hận Mạnh Trọng Quang thấu xương.

Cứu Từ Hành Chi khỏi khung cảnh nguy hiểm lặng ngắt là một cây thương dài một trượng tám*.

*Theo thước đo Trung Quốc thì một trượng dài 333cm, nên chiều dài ở đây sẽ là tầm 3.6 mét. Nếu tính theo thước đo của thời Tam Quốc, một trượng dài khoảng 242cm thì chiều dài ở đây là khoảng 2.67 mét. Ở trường hợp này mình nghĩ thuộc vế sau.

Khi y đang do dự nên đáp lại thế nào, một luồng ánh sáng lạnh lẽo sắc bén đột nhiên quét ngang qua, mũi thương nhắm thẳng vào lồ ng ngực Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi vô thức giơ hai tay lên, lùi lại một bước, bật thốt lên: "Ô hô."

Lời vừa ra khỏi miệng, y đã thấy hơi hối hận.

Lúc y vẫn là Từ Bình sẽ thốt ra một số câu cửa miệng không đàng hoàng cho lắm. Nếu Từ Hành Chi thật không có tính cách hay nói nhảm như y thì bản thân y có khả năng bị bại lộ mất rồi.

Mấy suy nghĩ chợt lóe lên, Từ Hành Chi đột nhiên nghe thấy tiếng loong coong lanh lảnh.

Quỷ thương kia bị chặn lại trước mắt Từ Hành Chi rồi bị bẻ gãy.

Mũi thương hướng lên trời, cán thương nứt ra, nơi nứt gãy lộ ra phần gốc cứng trắng muốt.

Tay trái Mạnh Trọng Quang nắm nơi bị gãy ở thân thương, mắt không chớp nhìn chằm chằm người trẻ tuổi cầm thương đâm tới, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì đặc biệt: "Chu Bắc Nam, lui xuống."

Chàng thanh niên tên Chu Bắc Nam cầm cây thương nứt gãy, không lùi xuống chút xíu nào.

Uy hiếp không có tác dụng, Mạnh Trọng Quang không nể nang gì nữa, bẻ đứt mũi thương ra, lật tay đâm về phía Chu Bắc Nam.

Chu Bắc Nam tránh đi ngay lập tức nhưng vẫn bị cứa vào gáy, máu tươi tuôn trào.

Quỷ nô bị quỷ tu khống chế, dùng tiên khí bình thường sẽ không thể khiến hắn ta bị thương, chỉ có bảo khí của quỷ binh mới có thể gây tổn thương tới thân xác của quỷ.

Mũi thương đâm vào tảng đá to sau lưng hắn ta, phá tan tảng đá ấy như đậu phụ.

Giọng Mạnh Trọng Quang nặng nề: "Đừng chĩa vật này về phía sư huynh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!