Diệp Bổ Y chịu thiệt thòi lớn không muốn để ý tới Nam Ly nữa, trốn trong chăn run lẩy bẩy.
Nam Ly vuốt mái tóc ướt nhẹp của hắn: "Ngoan."
"Ngươi lừa ta." Diệp Bổ Y khóc lóc: "Hóa ra ngươi dẫn ta về là vì ngươi muốn, ngươi muốn..."
Diệp Bổ Y không tìm được từ thích hợp để diễn tả tình cảnh lúc này, tức giận đến mức mặt tái đi: "gươi, ngươi sẽ gặp báo ứng."
Nam Ly vỗ cạnh giường cười không ngừng được.
Diệp Bổ Y rúc gương mặt ửng đỏ trong chăn, khẽ nói: "Tên lừa đảo."
Nam Ly nằm nhoài trên lưng hắn, giữ cằm Diệp Bổ Y để hắn nhìn thẳng vào mình: "Sau này không lừa ngươi nữa, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, được không?"
Diệp Bổ Y không tin: "Vậy thì ngoéo tay đi."
Nam Ly hỏi: "Ngoéo tay là gì?"
Diệp Bổ Y cầm tay chỉ hắn ta, rất nhanh sau đó ngón út của hai người ngoắc vào nhau, hai ngón tay cái ấn vào nhau, đóng dấu.
Diệp Bổ Y xấu hổ vì động tác mập mờ này, muốn rút tay về nhưng Nam Ly kéo tay hắn không buông.
Nam Ly hỏi: "Làm hiệp nữa?"
Diệp Bổ Y sợ đến mức nhảy xuống giường bỏ chạy nhưng lại bị Nam Ly ôm về không nể nang chút nào.
Diệp Bổ Y ở lại hẻm núi Hổ Khiêu.
Hắn chỉ phụ trách quét tước phòng của quỷ vương Nam Ly, quét một lần là mấy ngày không dậy nổi.
Nam Ly đối xử với hắn rất tốt, cũng biết được nhiều chuyện từ hắn.
Diệp Bổ Y vốn là con thứ trong một thương gia giàu có nào đó, từ nhỏ cơ thể đã gầy yếu, phụ thân hắn tin lời một đạo sĩ vân du tứ phương, cho rằng tu đạo mới có thể bảo vệ tính mạng của hắn, vì thế phụ thân không ngại đường dài, dùng một khoản tiền lớn đưa Diệp Bổ Y vào một trong bốn môn phái tu tiên nổi tiếng nhất trong thiên hạ
- Ứng Thiên Xuyên.
Nhưng Diệp Bổ Y ở Ứng Thiên Xuyên từ năm tuổi tới mười bảy tuổi mà chẳng học được pháp môn nào hẳn hoi, cơ thể lại dần khỏe mạnh hơn vì quét dọn mỗi ngày.
Quỷ tốt trong hẻm núi Hổ Khiêu đều biết quỷ vương dẫn tiểu đạo sĩ mặc áo bào tím, vạt vai áo thêu chỉ vàng về để làm gì, thận trọng một chút, luôn cung kính với Diệp Bổ Y, ai mà có tính cách bộp chộp sẽ lén lút gọi hắn là vương phi.
Mỗi lần nghe người khác gọi mình như thế, mặt Diệp Bổ Y luôn đỏ bừng lên, nhanh chân chạy biến đi mất.
Thỉnh thoảng hắn sẽ tới thăm vị đạo hữu vốn không quen biết kia, khi trở về, hắn sẽ dè dặt cầm một bó hoa hái ở bên hồ tới cho Nam Ly: "Tặng ngươi đó."
Nam Ly nhận lấy: "Vì sao?"
"Bời vì..." Tiểu đạo sĩ đỏ mặt: "Vì ta cảm thấy bày trong nhà chúng ta rất hợp."
Nam Ly cười không nói gì, ôm hắn vào lòng hôn lên trán hắn một cái.
Mặt tiểu đạo sĩ lại đỏ ửng lên, khúm núm chạy vào bên trong hít thở sâu.
Có lúc Nam Ly sẽ dẫn tiểu đạo sĩ tới hồ nước trong bơi lội.
Nam Ly rất thích vứt bừa một món đồ quý giá nhỏ vào trong hồ rồi bảo Diệp Bổ Y nhảy vào trong nước tìm.
Diệp Bổ Y không biết bơi nhưng hồ nước không sâu, hắn vẫn ngoan ngoãn bước xuống, nín thở tìm đồ dưới đáy hồ.
Trò chơi tẻ nhạt này không có ý nghĩa gì đặc biệt, nếu nhất quyết phải tìm ra lý do thì là Nam Ly thích nhìn Diệp Bổ Y sứt đầu mẻ trán tìm lại đồ cho mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!