Chương 26: Giải quyết tàn cục

Sau khi nhóm người khởi hành lần nữa, Chu Vọng một mực đưa ra câu hỏi rốt cuộc Từ Hành Chi bị thần tiên phương nào bắt đi.

Từ Hành Chi nghiêm túc nói: "Một người đàn ông vạm vỡ đầy lồ ng ngực."

Dù sao suýt thì bị một người phụ nữ bá vương ngạnh thượng cung* không phải chuyện vẻ vang gì, Từ Hành Chi cho rằng nếu mình nói chuyện mất mặt này ra, Chu Bắc Nam có thể dùng chuyện này cười nhạo mình một năm không lần nào trùng lặp.

*Bá vương ngạnh thượng cung: ám chỉ bị cưỡng gian.

Chu Vọng tò mò: "Vì sao hắn lại bắt ngươi?"

Từ Hành Chi đối đáp trôi chảy: "Hắn là thuộc hạ của chủ Phong Sơn, muốn báo thù cho chủ cũ."

Chu Vọng: "Thế sao ngươi lại thay bộ quần áo khác rồi?"

Từ Hành Chi: "Quần áo ban đầu bị bẩn, Mạnh Trọng Quang lấy đồ của hắn cho ta mặc."

Không chờ Chu Vọng hỏi tiếp, Từ Hành Chi đã giành nói trước: "Có phải ngươi muốn hỏi người kia bắt ta về báo thù, vì sao ta chẳng bị tổn hại sợi tóc nào hay không?"

Chu Vọng gật đầu.

Từ Hành Chi mở cái quạt vừa bị rơi ở bên suối ra, ghét bỏ nói: "Ngươi lắm câu hỏi thế."

Chu Vọng: "..."

Lục Ngự Cửu nghe hai người họ nói chuyện từ nãy, không nhịn được: "Ha ha ha ha ha."

Chu Bắc Nam đuổi từ sau tới, nói với Chu Vọng: "Ngươi đừng nói nhiều với hắn. Cái miệng đó của hắn phải bị khâu lại."

Từ Hành Chi: "Ta nghe thấy rồi đấy."

Chu Bắc Nam giễu cợt: "Ta sợ ngươi nghe thấy chắc?"

Từ Hành Chi nhặt một cục đất lên, xoay người ném về đằng sau.

Chu Bắc Nam giơ tay chặn lại theo bản năng, cục đất xuyên qua mu bàn tay và đầu Chu Bắc Nam, đập xuống đất vỡ tan thành vụn nhỏ.

Chu Bắc Nam cau mày: "Từ Hành Chi, ngươi nhàm chán thế hả?!"

Từ Hành Chi cười nói: "Thấy tâm trạng ngươi không tốt nên nói chuyện phiếm thôi. Chỉ muốn ngươi vui vẻ hơn thôi mà."

Chu Bắc Nam: "Cút cút cút, ai tâm trạng không tốt?"

Từ Hành Chi dùng quạt gãi vết đỏ giống dấu hôn sau gáy: "Từ lúc đi ra khỏi tháp ngươi luôn im lặng không nói, không thì cũng lẩm bẩm linh tinh... Trước kia lúc ngươi có tâm trạng tốt cũng thế này sao?"

Chu Bắc Nam không tiếp lời Từ Hành Chi, một mình đi lên phía đầu, vác thương đi tiếp.

Từ Hành Chi buồn bực, Lục Ngự Cửu chạy tới.

Cậu ta nhỏ nhẹ nói với Từ Hành Chi: "Từ sư huynh đừng để ý, hắn cứ có tính thiếu gia vậy đó."

"Không sao đâu." Từ Hành Chi phe phẩy quạt, y hoàn toàn không định so đo chuyện nhỏ nhặt này: "Hắn có tâm sự gì?"

Lục Ngự Cửu nhỏ giọng, đáp: "Năm đó hắn gặp chuyện ở hẻm núi Hổ Khiêu."

Chẳng trách.

Từ Hành Chi cau mày: "Ngươi có biết hắn đã xảy ra chuyện gì không?"

"Ta cũng không biết." Lục Ngự Cửu đáp: "Ta nhặt được hắn ở gần hẻm núi Hổ Khiêu. Khi đó hồn hạch của hắn đã rời khỏi cơ thể, chỉ còn một hơi tàn nữa là tan biến. Ta cứu hắn xong thì cũng hỏi hắn nhưng có lẽ hắn đã chịu k1ch thích quá nghiêm trọng, linh thể phân tán, hắn không nhớ được chút xíu gì liên quan tới chuyện đã xảy ra trước khi chết. Cũng vì linh thể hắn không hoàn chỉnh nên mấy năm nay phần lớn linh lực của hắn không được trọn vẹn, mãi không có cách nào khôi phục sức mạnh năm đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!