Chương 25: Xóa tan sự nghi ngờ lúc trước

Quanh thân Từ Hành Chi nóng bỏng run rẩy, như cọng rong đong đưa trong đầm lầy đun sôi, đất dưới thân đã bị ngâm tỏa ra nhiệt độ ấm nóng. Trong lồ ng ngực y có ngọn lửa mạnh giận dữ như muốn đốt y thành tro.

Lửa mạnh càng cháy càng sốt ruột, Từ Hành Chi khí huyết sôi trào, choáng váng buồn nôn.

Lúc này, trong cái đầu bị đốt sạch ý chí của Từ Hành Chi chỉ còn lại tên một người vẫn đang liều mạng giãy giụa trong ngọn lửa ấy, dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại.

Hắn là người duy nhất che chở cho y trong Man Hoang, cũng là người cam kết tuyệt đối không gây tổn thương cho y.

"Mạnh Trọng Quang!" Từ Hành Chi run rẩy gọi: "Mạnh Trọng Quang!"

Con quái vật hút no nước giữa hai ch@n y, lắc lư, triền miên chuẩn bị tiến quân thần tốc nghe thấy tiếng gọi bỗng ngừng lại.

Chỉ chốc lát sau, quái vật to khỏe không cam lòng rút từng sợi dây leo về, hai cánh tay bị treo lên cao của Từ Hành Chi cũng được giải thoát.

Y mất sức ngã xuống một bên, nhưng y chưa kịp ngã xuống đất đã được đón vào lồ ng ngực ấm áp.

Như người chết đuối được ai đó vớt ra khỏi nước, tai Từ Hành Chi ong ong một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe rõ: "Sư huynh? Sư huynh tỉnh lại đi!"

Từ Hành Chi không có chút xíu sức lực nào hết, cả người mềm nhũn dựa vào vai hắn khàn giọng hỏi: "Sao ngươi tìm được tới đây?"

"Tạm thời không nói cái này." Mạnh Trọng Quang thuần thục cởi bỏ y phục ướt đẫm của Từ Hành Chi ra, cũng cởi luôn y phục của mình ra, khoác lên vai Từ Hành Chi: "Ta đưa sư huynh đi ra ngoài giải độc."

Sau khi nghe thấy câu nói này, dây cung tương đối hoàn chỉnh cuối cùng trong đầu Từ Hành Chi đột nhiên đứt phựt, y hôn mê, cơ thể mềm mại dán vào người Mạnh Trọng Quang, bỗng nhiên cảm nhận được sự mát mẻ lạ thường, y hăng hái quấn tới, kề sát vào cây cổ thụ Mạnh Trọng Quang chậm rãi bám lên rồi cọ qua cọ lại, để bản thân tự làm một gốc thường xuân quấn quanh hắn.

Cổ họng Mạnh Trọng Quang trượt mạnh một cái, đôi môi bị mím thành một đường thẳng trắng bệch: "Sư huynh!"

Từ Hành Chi hùng hồn chẳng sợ: "Nóng."

Mặt Mạnh Trọng Quang tái mét, cố gắng hết sức nhẹ nhàng dỗ dành: "Sư huynh ngoan, đừng lộn xộn..." Hắn kéo tay Từ Hành Chi vòng vào cổ mình: "Ôm ta. Đặt tay ở đây..."

Không có sự chống đỡ thăng bằng ở hai tay, Từ Hành Chi không ngồi vững ngã ngửa ra sau, Mạnh Trọng Quang vội vàng bảo vệ sau đầu y lại bị y kéo ngã xuống đất.

Hai đôi môi va vào nhau.

Mạnh Trọng Quang nhổm người dậy, thấy môi Từ Hành Chi bị sứt một chút, có máu rớm ra, giọt máu ấy vừa to vừa tròn, treo bên khóe môi bị khát vọng nhuộm đỏ, đung đưa sắp nhỏ xuống.

Mạnh Trọng Quang không chịu nổi nữa, siết mạnh cằm Từ Hành Chi làm người đang hôn mê ấy ngửa đầu lên, hắn mạnh bạo hôn xuống môi y.

Theo cảm xúc mãnh liệt của Mạnh Trọng Quang, vô số dây leo ngoi lên khỏi mặt đất, sinh trưởng nhanh chóng, dệt lại thành một cái lồng hoang dại xung quanh hai người.

Thú hoang trong lồng nhẹ nhàng vỗ về con mồi mà hắn bắt được, bảo y không cần sợ, không cần sợ.

Rõ ràng là bầu không khí vô cùng nguy hiểm nhưng thú hoang lại không muốn nhân cơ hội gây tổn thương tới con mồi.

Mạnh Trọng Quang thích con mồi tỉnh táo hơn, mà Từ Hành Chi lúc này lại hôn mê bất tỉnh, không khóc cũng không kêu.

Mạnh Trọng Quang cũng thích con mồi sạch sẽ hơn, mà trên người Từ Hành Chi lại đầy mùi son phấn của phụ nữ lạ, có lẽ trên người còn dấu vết nàng ta sờ s0ạng, quá bẩn.

Nhưng những điều đó không phải thứ quan trọng nhất.

Hắn thích nhất là sư huynh đáng yêu ôm hắn nói "Mạnh Trọng Quang có giỏi thì ngươi chơi ta khóc đi, phì" ngày trước, thích nhất luôn.

Nhưng mà bây giờ sư huynh chưa tha thứ cho hắn.

Hắn phải chờ sư huynh tha thứ cho hắn rồi cùng sư huynh hưởng thụ cuộc vui tuyệt vời nhất thế gian.

Nhưng mà nếu sư huynh phạm lỗi, ví dụ như muốn giết mình, hay là nhắc đến Cửu Chi Đăng đáng chết, vậy thì mình sẽ có trừng phạt nhỏ với sư huynh trong mơ, cái này vẫn được.

Lúc Từ Hành Chi giật mình tỉnh lại, dây lưng che mắt đã được gỡ bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!