Trước khi Từ Hành Chi mở mắt ra chỉ cảm thấy y phục ướt nhẹp dán sát vào người, cực kỳ khó chịu.
Y nhớ lúc y lấy nước ở cạnh dòng suối, sau lưng bỗng có một đôi tay đẩy y xuống nước.
Rõ ràng mực nước chẳng hề sâu nhưng lúc Từ Hành Chi ngã xuống, dưới đáy tự dưng có thêm xoáy nước, cố ý cuốn Từ Hành Chi vào trong.
Dưới sự lôi kéo mãnh liệt của "vòng xoáy" Từ Hành Chi phun một ngụm máu, mất cảm giác.
Đến lúc có sức lực mở mắt ra, đập vào mắt y là cơ thể nữ trắng mịn không một mảnh vải.
Hai mắt Từ Hành Chi như rơi vào thiên phủ chi địa, cay đến mức y phải nhắm chặt hai mắt lại, muốn bò dậy từ mặt đất, cơ thể lại tê dại mềm nhũn không thôi, không có chút xíu sức lực nào, dù hơi nhấc tay lên cũng thấy đau nhức không có sức.
Người phụ nữ kia cười duyên đi đến bên cạnh Từ Hành Chi, xoa cằm y: "Từ Hành Chi? Còn nhớ ta không?"
Từ Hành Chi: "..."
Không nhớ, cảm ơn, ta có thể đi chưa?
Thấy Từ Hành Chi im lặng không nói, người phụ nữ cười nói: "Từ sư huynh, huynh đúng là quý nhân hay quên."
Sư huynh?
Đây là người quen của nguyên chủ?
Từ Hành Chi lập tức nhớ ra lúc tra hỏi người da thú, gã nói gã nuôi một mỹ cơ, mà mỹ cơ này không chỉ là người quen của y mà còn biết tất tần tật "chuyện đổ đốn" của y.
Mỹ cơ này gọi y "sư huynh", chẳng lẽ là...
Đúng như dự đoán, sau đó người phụ nữ bèn tự giới thiệu: "Không nhớ ra cũng không có gì lạ. Sư huynh đều ở cạnh Nguyên Như Trú sư tỷ, Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng, chắc sẽ chẳng nhớ tới Hoàng Sơn Nguyệt ở ngoại môn Phong Lăng Sơn đâu nhỉ?"
Nàng ta là người cùng môn phái với nguyên chủ? Hơn nữa rất có thể là người biết chuyện mười ba năm trước?
Tinh thần Từ Hành Chi hơi chấn động, muốn dụ nàng ta nói ra nhiều hơn: "Ngươi cũng tham gia vào vụ việc năm đó?"
Người phụ nữ dang hai tay ra: "Nếu không tham gia, tại sao bây giờ ta lại ở đây chứ?"
Nàng ta nói hết câu thì giọng điệu trở nên ảm đạm: "Nếu khi đó ta chọn đúng phe thì sao lưu lạc tới mức độ này được chứ?
Từ Hành Chi tiếp tục thăm dò: "Cung tên đã kéo thì mũi tên chẳng thể quay đầu, nhưng đúng sai lại dễ phân biệt thế ư?"
Người phụ nữ đó không nói gì một lúc lâu.
Từ Hành Chi tưởng rằng nàng ta đang trầm ngâm suy nghĩ, bất ngờ là một lúc sau, cơ thể ấm áp dán lên khiến Từ Hành Chi vốn đang ngâm nước lạnh run rẩy: "Từ Hành Chi, huynh muốn kéo dài thời gian để Mạnh Trọng Quang tới cứu huynh, đúng không?"
Nàng ta cắn d ái tai Từ Hành Chi: "Huynh nghĩ nhiều rồi. Đây là mật thất của một mình ta, chỉ có ta và phu quân ta biết vị trí cụ thể thế nào."
Từ Hành Chi nghe vậy, tâm trạng đột nhiên tụt dốc.
Sau khi ép buộc mình bĩnh tĩnh, y ném ra một quân bài cược: "Bây giờ chủ Phong Sơn của các ngươi vẫn còn sống. Dùng ta để trao đổi với hắn, được không?"
Dường như người phụ nữ không thấy hứng thú với cái này, nàng ta mở vạt áo trước ướt nhẹp của Từ Hành Chi ra, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua đường cong cơ bắp trước ngực y, khiến Từ Hành Chi "Ưm" một tiếng trầm thấp: "Dừng tay."
Người phụ nữ không chút kiêng dè hôn má Từ Hành Chi một cái: "Ta nương nhờ chỗ phu quân ta cũng chỉ vì muốn có một nơi dung thân. Lúc này Phong Sơn đã có chủ nhân mới, bây giờ phu quân ta chết hay sống có ý nghĩa gì không? Hơn nữa, bây giờ chắc hẳn hắn sống không bằng chết, huynh trả lại hắn cho ta cũng chỉ cho ta một kẻ bỏ đi... Ta nói đúng không?"
Từ Hành Chi bỗng cạn lời, không thể làm gì khác hơn là mặc nàng ta sờ mó người mình.
Y vừa nhìn thoáng qua, biết đây là một người phụ nữ tướng mạo không xấu, vóc người duyên dáng. Nếu nàng ta còn ở chính đạo, chắc hẳn sẽ cầu được người phu quân tốt từ lâu chứ không như bây giờ, sống với một yêu vật trong Man Hoang.
Trong lòng Từ Hành Chi khó tránh khỏi hơi đồng cảm với nàng ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!