Chương 22: Biển sao đầy trời

Nhắc tới mảnh vỡ chìa khóa, Từ Hành Chi nhức hết cả đầu.

Y chỉ vào bản thân: "Ngươi muốn dẫn ta đi?"

Trong mắt Mạnh Trọng Quang đầy vẻ tha thiết, sán lại gần: "Sư huynh không muốn ở bên cạnh Trọng Quang sao?"

Từ Hành Chi vốn là người tạo ra Mạnh Trọng Quang, lại qua mấy ngày ở chung, Từ Hành Chi càng hiểu rõ tính cách Mạnh Trọng Quang hơn.

Hắn là một thích ăn mềm không ăn cứng, nhẹ nhàng mềm mỏng còn được, hơi phản đối thôi là hắn có thể phát rồ ngay.

Từ Hành Chi sợ mình nói "không muốn" xong sẽ bị hắn dùng xích bạc siết cổ tại chỗ, sau đó hắn sẽ vừa vặn xích vừa khóc lóc hỏi mình tại sao không muốn.

Nhưng y thật sự không muốn đi chút nào, một là không muốn tận mắt thấy Mạnh Trọng Quang có được mảnh vỡ chìa khóa mà không thể làm gì được, hai là sợ biến số ở Man Hoang quá lớn, không chờ hắn nghĩ ra cách thoát khỏi nơi này, bản thân y đã hi sinh anh dũng rồi.

Từ Hành Chi thử từ chối: "Lúc này ta chỉ gây trở ngại thôi."

Mạnh Trọng Quang cười lộ lúm đồng tiền cực kỳ ngọt ngào, hai tay nắm tay áo Từ Hành Chi, nhỏ nhẹ nói: "Không sao hết, Trọng Quang bằng lòng bị sư huynh cản trở."

Trái tim Từ Hành Chi dính một đòn, chợt hoảng hốt.

Cho dù Từ Hành Chi biết trước mặt mình là một yêu vật giết người không chớp mắt nhưng trong giây phút này, hắn vẫn là thiếu niên trong sáng, không chút tì vết lại thích làm nũng trong ký ức của nguyên chủ.

"Sư huynh đi theo ta, ta mới yên tâm." Mạnh Trọng Quang sượt theo bên giường nằm xuống, dè dặt lắc vạt áo của Từ Hành Chi: "Người của Cửu Chi Đăng đã biết sư huynh ở đây, hắn vẫn chưa chấm dứt ý đồ xấu với sư huynh, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cướp sư huynh đi, vì thế sư huynh không thể ở lại đây nữa."

Cái cớ này đúng là đầy đủ, Từ Hành Chi đang định gật đầu thì nghe thấy Mạnh Trọng Quang nói tiếp: "Ta sẽ không để sư huynh rơi vào tay bất cứ kẻ nào."

Nghĩ tới tương lai dù thế nào mình cũng phải đi, Từ Hành Chi thử hỏi dò: "Nếu sau này ta rời đi thì sao?"

Mặt Mạnh Trọng Quang lạnh tanh: "Sư huynh muốn đi đâu? Đi tìm ai?"

Chuyện này không giải quyết được sẽ thành tâm bệnh.

Từ Hành Chi quyết tâm: "Nếu sau này ta muốn đi, ngươi có giết ta không?"

Mạnh Trọng Quang im lặng một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Xem ra sư huynh vẫn chưa tha thứ cho Trọng Quang."

Từ Hành Chi nghĩ đó không phải điều đương nhiên sao, bản thân nguyên chủ phải gánh tội giết sư phụ, chịu nỗi đau rút xương, mình tới Man Hoang mới được hai ngày đã nối lại tình xưa với Mạnh Trọng Quang, chẳng phải quá giả tạo rồi ư? Nguyên chủ đâu phải Quan Thế Âm Bồ Tát.

Từ Hành Chi nói: "Tạm thời không nói đến việc này. Cho ta một đáp án. Nếu ta giúp ngươi ra khỏi Man Hoang, ta muốn tới một nơi mà không ai tìm thấy, ngươi có đưa ta đi không?"

Mạnh Trọng Quang không đáp, vạt áo bị siết trong lòng bàn tay hơi biến dạng.

Từ Hành Chi nói nửa đùa nửa thật: "Không muốn à? Đến lúc đó ngươi sẽ gi ết chết ta hay chặt đứt chân ta?"

"Ta sẽ không gây tổn thương cho sư huynh." Mạnh Trọng Quang nhẹ giọng nói: "Ta thà thiêu chết bản thân cũng không muốn tổn thương sư huynh dù chỉ một chút."

Từ Hành Chi không nói gì.

Cái này là câu trả lời gì chứ?

Y vốn định phản bác, bắt Mạnh Trọng Quang cam kết rằng hắn ra khỏi Man Hoang thì phải đưa mình về thế giới ban đầu, để trao đổi, mình sẽ nói cho hắn biết vị trí có mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Từ Hành Chi cảm thấy não mình úng nước thật rồi.

Với cái tính như con sói con của Mạnh Trọng Quang, dù bây giờ hắn đồng ý với mình, đợi sau này ra khỏi đây, dù hắn trói mình lại nhốt vào phòng tối, Từ Hành Chi cũng không dám nổi cáu.

Bầu không khí bỗng đông cứng.

Một lúc lâu sau, Từ Hành Chi thở dài: "Thôi vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!