Đào Nhàn đúng là người hay xấu hổ, chưa nói được với Từ Hành Chi mấy câu đã căng thẳng không thôi.
Từ Hành Chi cũng không làm khó cậu ấy: "Khúc Trì ở ngoài chơi với A Vọng. Ngươi muốn đi tìm hắn đúng chứ?"
Đào Nhàn xấu hổ mỉm cười, khom người cảm ơn, bước nhanh chân ra bên ngoài.
Từ Hành Chi theo sau cậu ấy đi ra khỏi tháp.
Hôm qua vừa mưa một trận, hào nước trong vắt chảy qua tháp vang tiếng róc rách.
Hôm Từ Hành Chi xuống giường được, y dùng ít bùn nhão nặn thành cái bình, Mạnh Trọng Quang sử dụng pháp lực hơ khô bùn, tạo thành cái bình bền chắc.
Mạnh Trọng Quang rất vui khi làm chuyện này, nói cách khác là Từ Hành Chi bảo hắn làm bất cứ chuyện gì, hắn đều rất nhiệt tình.
Bình được làm xong, Từ Hành Chi bắt đầu dạy Chu Vọng chơi ném mũi tên vào bình. Trước kia cô nhóc chưa chơi trò này bao giờ, vừa chơi đã nghiện, nhưng cánh tay vung được hai thanh đao trăm cân của cô nhóc không thu sức lực lại được, thường ném vỡ cả bình.
Từ Hành Chi cũng kiên nhẫn, hôm qua thay cho cô nhóc mười bảy, mười tám cái bình để cho cô nhóc đập.
Lúc Từ Hành Chi ra ngoài tháp, Chu Vọng chơi mệt luôn rồi, dựa vào cạnh người Khúc Trì nghỉ.
Có vẻ Khúc Trì rất thích ăn kẹo, Chu Vọng vừa ngồi vào chỗ, hắn đã lấy một hòn đá nhỏ mới tinh trong ngực ra, đưa cho Chu Vọng: "Ăn đi."
Cô nhóc nhận lấy mà mặt không chút biểu cảm, ngậm hòn đá vào trong miệng, nghiêm túc thưởng thức: "Ngọt lắm. Cảm ơn cha nuôi."
Khúc Trì cười dịu dàng, vươn tay sờ tóc Chu Vọng.
Chu Vọng nghiêng đầu để mặc hắn xoa, nhưng vẻ mặt lại là đứa trẻ lớn giả ngốc dỗ đứa trẻ nhỏ vui vẻ.
Từ Hành Chi tựa cạnh cửa, nhìn hai người họ rồi bỗng bật cười.
Không biết Khúc Trì bao nhiêu tuổi nhưng trí lực hiện tại của hắn chỉ như một đứa trẻ. Chu Vọng với hắn ở cùng nhau hài hòa như thế, trông không giống phụ thân và nữ nhi mà giống tỷ tỷ cưng chiều đệ đệ không hiểu chuyện.
Đào Nhàn đi tới trước mặt bọn họ, cúi người hỏi gì đó rồi vươn tay kéo áo choàng vải bố khoác lên người Khúc Trì: "Đừng để cảm lạnh."
Khúc Trì kéo Đào Nhàn ngồi xuống, cố chấp đề cử "kẹo" của hắn: "Kẹo, mời đệ ăn."
Đào Nhàn đàng hoàng nghiêm túc dỗ hắn: "Khúc sư huynh, ăn nhiều kẹo đau răng đấy."
Khúc Trì phồng má, vẻ mặt mờ mịt: "Tại sao?"
Đào Nhàn dỗ hắn: "Nếu sau này ra ngoài được, đệ sẽ mời Khúc sư huynh ăn thật nhiều kẹo, còn mời sư huynh ăn kẹo hồ lô nữa."
Khúc Trì hứng thú: "Kẹo hồ lô là gì?"
Đào Nhàn kiên nhẫn khua tay miêu tả: "Là một món trẻ con thích ăn, làm từ sơn tra, chua chua ngọt ngọt, chắc chắn sư huynh sẽ thích."
Khúc Trì lấy một hòn đá nhỏ trong túi ra, lẩm bẩm: "Ta biết thế nào là ngọt. Vị này là "ngọt", thế "chua" là gì?"
Đào Nhàn dở khóc dở cười, Chu Vọng ngồi ngay đấy nghe vậy cũng tò mò.
Cô nhóc sinh ra ở Man Hoang, không biết vị chua ngọt cay như thế nào.
Từ Hành Chi nghe đoạn đối thoại đầy ấu trĩ ấy thì ngửa đầu lên nhìn.
Lục Ngự Cửu ngồi ngây người ở mái cong tầng tháp thứ ba, một chân buông thõng xuống. Bên cạnh cậu ta có một cái sáo chảo làm từ gỗ.
Chu Bắc Nam ngồi cao hơn cậu ta một tầng, trong lúc rảnh rỗi dùng quỷ thương của mình như phi tiêu, ném một lượt xuống mặt đất rồi sử dụng linh lực lần lượt thu quỷ thương lại.
Có thể thấy hắn ta chơi ném tên vào bình rất giỏi, cách mấy chục mét mà lần nào cây thương cũng đâm trúng vị trí trước đó không chút sai sót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!