Ôi đệt.
Mạnh Trọng Quang không hề hay biết sự thay đổi bất ngờ trong lòng Từ Hành Chi, hắn lầm lũi nói: "Không biết thật hay giả ra sao... Sư huynh, huynh cảm thấy chủ Phong Sơn có nói láo không?"
Từ Hành Chi không có gì để nói, chỉ có thể có trách nhiệm thầm nói trong lòng với hắn rằng, tin tức này không sai, vì ông đây viết trong truyện như thế thật.
Từ Hành Chi giả vờ cười đến mức gương mặt cứng đơ: "Sau đó ngươi thỏa mãn nguyện vọng của gã hả?"
Mạnh Trọng Quang cười nói: "Sao thế được? Chỉ nói giết gã thế thôi, ta giữ gã lại vẫn còn tác dụng."
Từ Hành Chi quyết định, nếu có một ngày không may thân phận của mình bị bại lộ, y sẽ dùng dao găm cứa cổ mình ngay lập tức, đỡ bị lão yêu tinh Mạnh Trọng Quang chơi đùa sống không sống nổi, chết cũng không xong.
Rất nhanh sau đó, lão yêu tinh thuộc họ mèo này được y vuốt v e đã ngủ thiếp đi. Hắn co người lại ôm đầu gối, ngủ say hệt như mèo con, mái tóc đen xõa tung trên đầu gối cảm giác sờ vào rất tốt.
Bàn tay phải bằng gỗ hương của Từ Hành Chi vuốt tóc hắn, tay trái lại nắm chặt chuôi dao găm, chậm rãi rút nó ra khỏi vỏ.
Mạnh Trọng Quang đã biết tung tích của mảnh vỡ chìa khóa tiếp theo, đây là thời điểm nên giết hắn đúng không?
Mũi nhọn dao găm nhắm thẳng vào giữa trán Mạnh Trọng Quang.
Vừa nãy ở đó cũng có dấu ấn của yêu đỏ đậm lên vì kích động, là vị trí dấu ấn mà Từ Hành Chi tìm thấy một cách dễ như ăn cháo.
Mạnh Trọng Quang ngủ không hề đề phòng chút nào, gương mặt vô hại yên tâm trốn dưới mái tóc đen, cứ như nơi hắn ngủ yên lúc này là nơi an toàn nhất trên thế giới.
Từ Hành Chi chọc gáy hắn mà hắn cũng không dậy, chỉ lẩm bẩm: "Sư huynh, sư huynh."
Cứ gọi mãi, đột nhiên hắn bật cười ngốc nghếch như gọi cái tên này có thể khiến hắn cực kỳ vui sướng.
Cuối cùng Từ Hành Chi vẫn cất dao găm đi, ngã người ra sau, vắt tay lên trán.
Chết tiệt. Dẹp đi.
Y không phải quân tử, nhưng y không ra tay được với gương mặt không hề đề phòng của Mạnh Trọng Quang.
Nếu y làm chuyện đó, dù y về lại được thế giới vốn có, e là lúc nào mặt Mạnh Trọng Quang cũng đi vào giấc mơ của y.
Như thế thì chi bằng y cầm dao găm cứa cổ mình cho rồi.
Đương nhiên, từ trước đến nay, Từ Hành Chi sống với quan niệm "Chết vinh còn hơn sống nhục" sẽ không chết dễ dàng như thế.
Sau khi cất gọn dao găm vào, Từ Hành Chi mệt nhọc vất vả nhấc Mạnh Trọng Quang lên giường.
Chắc là hôm nay hắn đối phó với kẻ địch tiêu hao không ít sức lực, ngủ một giấc cũng tốt.
Thấy hắn ngủ ngon như thế, thậm chí y thấy hơi ghen tị, y bèn bóp cái mũi đẹp như túi mật của hắn: "Đúng là oan gia sống mà."
Dứt lời, y định ra ngoài đi dạo giải sầu. Ai ngờ y vừa ngồi dậy bước khỏi giường được hai bước, Mạnh Trọng Quang đã trầm thấp "ưm" một tiếng, giọng điệu khàn khàn từ tính, chọc Từ Hành Chi rung động, quay đầu nhìn lại.
Mạnh Trọng Quang nhíu chặt mày, đôi môi hồng hào ban nãy đã bị giấu đi, mím chặt thành một đường thẳng.
Từ Hành Chi thử thăm dò xoa mi tâm hắn.
Đầu ngón tay y vừa mới chạm vào Mạnh Trọng Quang, mặt Mạnh Trọng Quang đã thả lỏng ra một cách lạ kỳ.
Từ Hành Chi bất đắc dĩ mỉm cười, không đi ra ngoài nữa, nhấc chân lên giường, nằm xuống cạnh hắn, cũng nhắm hai mắt lại.
Xem ra Mạnh Trọng Quang cũng mệt quá rồi, chỉ khi mình ở bên cạnh hắn thì hắn mới ngủ ngon giấc được.
Nói ra thì Mạnh Trọng Quang được nguyên chủ nhặt về từ nhỏ, tình cảm quyến luyến không muốn xa rời đối với nguyên chủ như phụ thân, huynh trưởng cũng không khó hiểu chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!