Người da thú vốn đã tàn phế, cảm xúc dao động, tinh thần không ổn định, lại bị Từ Hành Chi dùng dao găm ép ra một lỗ hổng, trở thành một con đê tan tác nghìn dặm, vò đã mẻ lại sứt, trong lòng chỉ muốn chết nhanh giải thoát cho xong.
Gã nói: "Ta luôn mang theo mảnh vỡ bên người, nó ở trên người ta."
Từ Hành Chi và Chu Vọng liếc mắt nhìn nhau, y gạt mái tóc bết dính thành từng lọn của người da thú ra, Chu Vọng cất dao găm về ống giày.
Từ Hành Chi không vội vàng ra tay lục tìm mà hỏi: "Ngươi giấu mảnh vỡ ở đâu?"
Người da thú đáp: "Trong cơ thể ta, gần dạ dày."
Từ Hành Chi hơi nhướng mày: "Ngươi liều thật đấy."
Không biết có phải vì khía cạnh của vấn đề hay không, lúc này người da thú nở nụ cười trông càng gian trá hơn: "Ở Man Hoang này, nếu ta không liều thì sợ là chết mất xác từ đời rồi. Chỉ dựa vào mảnh vỡ chìa khóa ta đã có thể thu hút được một một đống tử sĩ muốn rời khỏi Man Hoang để bản thân sử dụng, ta không giấu kỹ mà được à?"
Không chờ Từ Hành Chi lên tiếng, Chu Vọng đã rút con dao găm sắt vừa cất ra lần nữa.
Từ Hành Chi đưa tay ngăn cản: "Ngươi làm gì vậy?"
"Moi chìa khóa." Chu Vọng đi tới trước mặt người da thú: "Cữu cữu và cha nuôi ta tìm nó mười ba năm rồi."
Từ Hành Chi nói: "Không nghe thấy gã bảo giấu chìa khóa trong người gã sao? Gã là nam, ngươi là nữ, không thể nhìn thứ bẩn thỉu được."
Chu Vọng ngạc nhiên: "Cữu cữu ta dạy ta từ nhỏ..."
Từ Hành Chi rút con dao trong tay cô nhóc ra: "Đó là cữu cữu ngươi không biết dạy... Nhắm mắt vào, qua đứng bên tường, ta bảo ngươi quay đầu thì ngươi mới được quay đầu lại."
Chu Vọng hơi trừng mắt lên nhưng vẫn nghe lời thong thả bước tới gần tường.
Từ Hành Chi cởi vạt áo người da thú ra, nhìn thấy làn da và cơ bắp thô ráp như được gió cát đánh bóng với vết sẹo ngoằn ngoèo như rắn, dài tầm hai ngón tay, đúng là đáng sợ.
Từ Hành Chi chọn lựa vị trí đâm trên người gã một lúc lâu, đột nhiên quay đầu lại hỏi Chu Vọng: "Mạnh Trọng Quang và mọi người ra ngoài bao lâu rồi?"
Chu Vọng quay mặt vào tường đáp: "Khoảng nửa canh giờ rồi."
Từ Hành Chi à một tiếng: "Vậy thì sắp về rồi."
Chu Vọng rất thông minh, hiểu ra rất nhanh: "Từ sư huynh không ra tay được đúng chứ."
Từ Hành Chi: "..."
Nói thật thì lúc Từ Hành Chi ở thế giới thực, làm việc không bị gò bó, quan niệm thiện ác không rõ ràng, hay có những hành vi trái với lẽ thường. Nếu tính mạng bị nguy hiểm, tất nhiên y sẽ không nể nang gì như chém chết con quái vật dao cạo, nhưng người da thú này vẫn nằm chình ình trước mặt y như một con heo đợi thịt làm Từ Hành Chi không xuống tay được.
Chu Vọng định xoay người lại: "Hay để ta làm cho."
"Đừng." Từ Hành Chi lập tức nghiêng mình chặn cơ thể tr@n truồng của người da thú lại: "Không được nhìn, xoay quay chỗ khác."
Y lại quay qua nhìn người da thú, bỗng nảy ra một ý: "Ngươi có thể nhắm mắt rồi đâm không?"
Chu Vọng: "..."
Người da thú: "..."
Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Hành Chi đã biết câu đó của mình thật buồn cười, y bèn thở dài một hơi, thở hết luồng khí không tốt trong phổi ra ngoài: "Thôi bỏ đi, để thêm một lúc chìa khóa này cũng chẳng chạy thoát được. Chờ Mạnh Trọng Quang về rồi tính tiếp."
Y đang định quay người đi, người da thú bỗng lên tiếng gọi lại: "Ta còn biết một chuyện, muốn nghe không?"
Từ Hành Chi gật đầu: "Ngươi nói đi."
Ngươi da thú cười quái gở: "Ngươi ghé tai qua đây, ta nói cho ngươi nghe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!