Đương nhiên Từ Hành Chi không nghe rõ lời sau đó nữa.
Mùi hương thực vật ấy chui vào theo kinh mạch y, khiến tay chân y mềm nhũn, tiếng nỉ non của Mạnh Trọng Quang bên tai y dần hóa thành dòng nước xuân, khiến y vô thức chìm vào giấc ngủ.
Y lại có một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, y biến thành một con cá, buồn sầu triền miên với một con mồi thơm. Con mồi mềm mại ấm áp, như còn sống vậy, nó dè dặt hôn lên đuôi cá của y, Từ Hành Chi không đói, chỉ vờn quanh chơi với nó, để mặc nó dụi cọ trên vảy mình.
Đến lúc y xoay người lại, không ngờ con mồi lại mọc ra vô số xúc tu nhỏ, hút thân thể y lại, kéo y vào vực sâu vô tận.
Từ Hành Chi muốn giãy ụa nhưng xúc tu nhỏ mềm nhưng lại rất bền chắc, rất nhanh sau đó y bị quấn nhũn cả xương, bị xúc tu đó kéo vào bụi san hô mềm mại.
Từ Hành Chi giật mình tỉnh giấc, eo, đầu gối bủn rủn không chịu nổi, bụng hơi căng đau.
Từ Hành Chi đặt tay lên bụng, dường như còn cảm nhận được từng sợi xúc tu mềm đang va chạm nhảy lên bên trong.
Không biết y về phòng ngủ từ lúc nào, nằm trên giường, hai chân đeo còng, không thể động đậy.
Mà Mạnh Trọng Quang ở phía sau ôm chặt eo mình, ngủ rất ngon, từng hơi gió nóng phả lên gáy Từ Hành Chi, rất ngứa.
Xem ra hôm nay sau khi mình ngất lại chủ động tới tìm Mạnh Trọng Quang nói chuyện, nửa thật nửa giả khai ra mục đích đến Man Hoang, Mạnh Trọng Quang tưởng rằng mình đang lấy lòng hắn, nợ cũ của mình và hắn được xóa bỏ, vì thế mới dám suồng sã làm bừa thế này.
Ngoài cửa sổ vẫn không nhìn ra sắc trời như mọi khi.
Từ Hành Chi lau vệt mồ hôi trên trán, thở hắt ra một hơi thật dài.
Mạnh Trọng Quang nghe thấy tiếng động, vô thức siết chặt cánh tay lại: "Ưm, sư huynh..."
Từ Hành Chi bị hắn siết mà sợ, cố gắng tách tay hắn ra, nhưng cánh tay Mạnh Trọng Quang trông thì mảnh khảnh nhưng lại như thanh sắt, kéo một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Vừa nãy trong mơ Từ Hành Chi đã được thử cảm giác không thể cử động, bây giờ lại được trải nghiệm lần nữa, cảm giác này đúng là không tốt chút nào.
Y khó khăn xoay người lại trong vòng trói, muốn đẩy Mạnh Trọng Quang ra từ phía chính diện.
Trong lúc y xoay người, Mạnh Trọng Quang bỗng ôm chặt Từ Hành Chi, đằng trước của hai người sáp vào nhau.
Môi Từ Hành Chi cọ vào một nơi ấm áp.
Hai đôi môi chạm nhau khiến Mạnh Trọng Quang đột ngột mở mắt ra: "Sư huynh?"
Từ Hành Chi hơi lúng túng, cánh tay chắn ngang trước ngực Mạnh Trọng Quang, đẩy hắn về sau một chút: "Không thở được."
Mạnh Trọng Quang lại chủ động áp trán tới: "Sư huynh không thích thế này sao?"
Từ Hành Chi: "..."
Sư đệ, xin tự trọng.
Mạnh Trọng Quang lại trưng ra gương mặt hồn nhiên: "Thế này thì sư huynh sẽ không lạnh nữa."
Quả thực Từ Hành Chi cực kỳ sợ lạnh, Mạnh Trọng Quang ôm chặt y như thế, ngoại trừ không thể cử động thì thú thật rất ấm áp, hòa thuận.
Nhiệt độ cơ thể Mạnh Trọng Quang không nóng bỏng người, cũng không lạnh quá, nhiệt độ vừa đúng, khoan khoái dễ chịu, như bộ đồ mùa đông cắt may vừa người, quấn cơ thể Từ Hành Chi không còn chỗ trốn.
Nhưng nếu Từ Hành Chi không thích gò bó, Mạnh Trọng Quang bèn buông lỏng cánh tay ra một chút, nói: "Sư huynh, huynh ngủ thêm đi."
Cuối cùng Từ Hành Chi cũng nằm thoải mái hơn, cử động cái eo nhức mỏi trong phạm vi hoạt động nhỏ hẹp của mình, híp mắt nhìn lên trần.
Từ Hành Chi không nhắm mắt, Mạnh Trọng Quang nhìn y chằm chằm: "Sao không ngủ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!