Chương 4: (Vô Đề)

Hứa Lang đỡ Lưu Nhạc Trì nhếch nhác đứng dậy, cô ta không dám nói câu nào, chuẩn bị rút lui.

"Hứa Lang." Hứa Mân ngẫm lại, vẫn gọi cô ta.

Tay Hứa Lang đang đỡ Lưu Nhạc Trì run lên, lần này cô ta bị dọa sợ thật rồi: "Em còn muốn thế nào nữa?"

Hứa Mân nói: "Tôi không muốn gặp lại cô nữa."

Hứa Lang cắn chặt môi, nước mắt lại bất chợt lăn xuống.

5

"Nguyên nhân là gì thì trong lòng cô biết rõ nhất, đây là mâu thuẫn không thể nào hóa giải được, xin đừng tiếp tục cố gắng thử hóa giải nó. Cô không thể nào không biết mỗi lần cô xuất hiện là chẳng khác nào cắt một dao vào tim tôi cả."

Hứa Mân thờ ơ với nước mắt của cô ta: "Hôm qua tôi rời khỏi cái nhà kia, hôm nay chỉ đánh chó săn của cô, đây đã là sự nhẫn nại cuối cùng của tôi rồi. Quá tam ba bận, nếu có lần tiếp theo tôi sẽ không lễ độ với cô nữa đâu. Xin cô sau này hãy cách xa cuộc sống của tôi một chút."

Lúc cô nói chuyện lại vô tình hay cố ý liếc sang  Phó Thư Dạng. Phó Thư Dạng không nói chuyện cũng không bỏ đi, anh chỉ đứng ở xa khiến Hứa Mân có ảo giác là anh đang chống lưng cho cô.

Mặc dù cô biết đó là điều không thể nhưng vẫn tiếp tục cáo mượn oai hùm một phen.

Hứa Lang nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Phó Thư Dạng lạnh lùng rồi lại nhìn mặt Lưu Nhạc Trì, cô ta rùng mình một cái: "Được, chị sẽ không tới nữa, nhưng mà em gái, chị thật sự chỉ muốn giúp em..."

"Không cần, mời." Hứa Mân ngắt lời cô ta.

3

Hứa Lang thấy Hứa Mân lạ lẫm như vậy thì khẽ cau mày, cuối cùng rưng rưng rời đi.

Hứa Mân quay lại, nhận ra không biết Phó Thư Dạng đã rời đi từ lúc nào. Có lẽ anh cũng không ưa thái độ của cô đối với Hứa Lang cho nên mới không chào hỏi mà bỏ đi luôn.

Hứa Mân nhếch môi, cúi mình thu dọn đồ đạc bị rơi.

Trong sách hầu như không ai ưa thái độ của nguyên chủ đối với Hứa Lang, bọn họ không biết mỗi khi nguyên chủ nhìn thấy Hứa Lang là trái tim như bị dao cắt.

Bây giờ cơ thể này vẫn còn sót lại một chút cảm xúc của nguyên chủ, Hứa Mân có thể cảm nhận được sự khổ sở của nguyên chủ, cô ấy thật sự không muốn nhìn thấy Hứa Lang.

Hơn nữa giả thiết trong sách thật sự máu chó.

Lúc trước Hứa Trọng Á và mẹ của Hứa Lang yêu nhau, ông ta dùng giấy kết hôn giả để lừa gạt đối phương, sau đó lại đi kết hôn với mẹ của nguyên chủ trong lúc đối phương mang thai.

Hai người phụ nữ, không ai biết đến sự tồn tại của đối phương, ở phương diện này Hứa Trọng Á thật sự đáng gờm, ông ta lăn lộn hai bên, giấu giếm vài chục năm cũng không lộ tẩy. Nhưng cuối cùng trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, vì đổi một trường học tốt cho Hứa Lang mà Hứa Trọng Á vẫn để lộ sơ hở.

Hứa Trọng Á rất sợ, sau khi chuyện bị bại lộ liền lấy cớ đi công tác, trốn ra nước ngoài không gặp ai cả.

Hai người phụ nữ cũng không chịu thừa nhận mình là người thứ ba, đã vậy còn không tìm được Hứa Trọng Á nên cấu xé nhau trước.

Một ngày nọ, mẹ nguyên chủ hẹn mẹ Hứa Lang ra đàm phán.

Ngày đó Hứa Mân đang đi học, bởi vì chuyện chuyển trường vẫn chưa làm xong nên Hứa Lang đi theo mẹ. Chẳng ai ngờ lại có một tên tâm thần cầm theo dao xông vào quán cà phê mà bọn họ đàm phán, gặp ai là chém người đó.

Lúc đầu mẹ nguyên chủ đã chạy trốn tới cửa, bà hốt hoảng quay đầu lại, nhìn thấy tên tâm thần kia đã chém ngã mẹ Hứa Lang, đang nhắm dao ngay Hứa Lang, còn Hứa Lang đã sợ đến mức không thể nhúc nhích. Cũng không ai biết giây phút đó trong lòng mẹ nguyên chủ đang nghĩ gì, dù sao bà cũng chạy trở về, ôm lấy tên lưu manh cho Hứa Lang có cơ hội chạy trốn.

Nguyên chủ chịu đả kích lớn, trực tiếp sụp đổ.

Cô ấy hận, hận Hứa Trọng Á, hận mẹ, cũng hận Hứa Lang.

2

Ngay từ đầu Hứa Trọng Á còn áy náy nhưng đối mặt với cô con gái nhỏ cứ coi ông ta như kẻ thù, sau một quãng thời gian cũng bắt đầu bực dọc, dần mất kiên nhẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!