Căn cứ huấn luyện quân sự nằm ở thành Tây, cách tiểu khu Bạch Hạc Tháp không xa lắm.
Lúc huấn luyện quân sự xong, rời khỏi căn cứ đã là buổi trưa. Thông báo nói cho nghỉ nửa ngày. Sau khi hỏi cố vấn có thể không cần về trường không, Hứa Mân về thẳng nhà mình.
Cô còn mặc đồ rằn ri, đội mũ. Lúc đi vào cửa, bảo vệ cũng không nhận ra.
Hứa Mân không hề để ý, cởi mũ nói: "Tôi huấn luyện quân sự xong bị rám đen rồi hả?"
"Không có, không có." Bảo vệ thật sự không có ý này, vội xua tay: "Bây giờ Hứa tiểu thư càng có khí khái hào hùng. Đây gọi là tư thế hiên ngang, rất xinh đẹp!"
Hứa Mân biết anh ta chỉ thuận miệng nịnh nọt, cũng không coi là thật, chỉ cười nói cảm ơn, lại hỏi: "Phó tiên sinh có nhà không?"
Bảo vệ nói: "Nhiều ngày rồi không thấy Phó tiên sinh ra khỏi nhà, cũng không biết là ở nhà hay ra ngoài chưa về nữa."
Hứa Mân hơi nhíu mày, chào tạm biệt bảo vệ rồi bước nhanh vào trong.
Không biết vì sao, cô cảm giác chắc chắn Phó Thư Dạng đang ở nhà, còn chưa từng ra ngoài.
Lần trước Phó Thư Dạng xuất hiện ở trường học, trông tinh thần của anh không tệ lắm, cô còn tưởng anh đã phấn chấn trở lại rồi. Hứa Mân còn nghĩ, nếu chính Phó Thư Dạng muốn đối chất với Kim Mẫu thì phần thắng của cô sẽ lớn hơn rất nhiều nhưng bây giờ, xem ra cô vẫn quá lạc quan rồi.
Có lẽ Phó Thư Dạng căn bản cũng chưa từng tin tưởng cô.
Cũng đúng thôi, lúc trước quả thực cô không có vốn liếng gì để người khác tin tưởng.
Nhưng bây giờ có lẽ cô có rồi.
Đã là cuối tháng chín, thời tiết bắt đầu từ từ chuyển lạnh nhưng vẫn chưa hoàn toàn lạnh hẳn mà vẫn lúc nóng lúc lạnh.
Hôm qua vừa có một trận mưa, hôm nay lại có ánh mặt trời. Hứa Mân chạy quá nhanh, lúc chạy tới cửa nhà Phó Thư Dạng, trên trán đã đầy mồ hôi.
Nhưng cô không lo nghỉ ngơi mà xông lên nhấn chuông cửa trước.
Cửa sắt không bị khóa từ bên ngoài, có lẽ Phó Thư Dạng có ở nhà.
Suy đoán của cô, có lẽ là đúng.
Một lúc sau, mồ hôi trên trán Hứa Mân cũng đổ nhiều hơn, cửa lớn mới từ từ mở ra một khe nhỏ. Phó Thư Dạng cầm một lon bia, đứng dựa vào cổng, lười nhác nhìn lướt qua bên ngoài.
Nhìn thấy Hứa Mân, dường như anh có phần bất ngờ.
"Học trưởng!" Hứa Mân gọi một tiếng: "Mở cửa cho em, em có việc muốn nói với anh."
Phó Thư Dạng hơi chớp mắt, vẫn cầm lon bia, vẻ mặt hờ hững như không hề cảm thấy Hứa Mân nhưng đôi chân dài của anh rất nhanh đã bước tới trước cửa sắt, tự mình mở cửa cho cô.
Hứa Mân nuốt câu "sao anh lại đang uống bia" xuống. Không chờ Phó Thư Dạng mời, cô đã đi thẳng vào cửa.
Phó Thư Dạng cũng không cản cô, chỉ trở tay đóng cửa lại. Thấy Hứa Mân quen thuộc đi vào trong nhà, anh cũng đi theo, đi được một nửa mới hỏi: "Cô muốn nói chuyện gì?"
"Tôi vừa mới huấn luyện quân sự trong, đã sắp mệt chết rồi." Hứa Mân quay lại nhìn Phó Thư Dạng, vừa đi lùi vừa nói: "Là bạn bè, anh không thể mời em một ly nước rồi hỏi được à?"
Nghe thấy từ "bạn bè", Phó Thư Dạng hơi nhướn mày. Vừa định nói gì đó, sắc mặt anh bỗng nhiên biến đổi, bước nhanh về phía trước: "Coi chừng."
Hứa Mân đi lùi, hiển nhiên sẽ không nhìn thấy đường dưới chân. Lúc nãy cô đã tính toán khoảng cách của mình và cửa nhà của Phó Thư Dạng nhưng cô không nghĩ đi lùi sẽ khó hơn đi thẳng. Cô giẫm lên một quả lựu rơi trên mặt đất, chân trượt một cái, cả người không khống chế được, ngã xuống đất.
Xấu hổ chết mất thôi... Ý nghĩ trong đầu còn chưa kịp xoay chuyển xong, gương mặt Phó Thư Dạng đã phóng to trước mặt. Ngay sau đó, eo cô bị một bàn tay to lớn ôm lấy, trên tay truyền tới một nguồn sức mạnh. Hứa Mân từ ngửa ra sau biến thành nhào tới trước, va vào lồng ngực lộ vẻ gầy yếu của Phó Thư Dạng, cảm giác được hormone xa lạ xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt xâm nhập tới. Hứa Mân lập tức bối rối, đột nhiên cảm thấy hơi nóng.
Có lẽ rất lâu sau, hoặc có lẽ chỉ qua một giây, một chiếc lá đu đưa ung dung rơi xuống, xẹt qua trước mắt Phó Thư Dạng.
Đôi mắt đen đột ngột giật mình, Phó Thư Dạng buông tay ra, cắm vào trong túi quần, thấp giọng nói: "Không sao chứ? Chân có bị trật không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!