Tiếng động này như sấm sét giữa trời quang. Phòng học thoáng chốc đã an tĩnh, không khí như ngưng đọng, hoàn toàn không náo động tưng bừng như bên ngoài.
Tất cả những bạn học còn chưa rời đi như bị ấn phím tạm dừng, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía này.
Lúc này, Lâm Vũ Dịch đứng mũi chịu sào sợ tới mức lập tức nhảy lên, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, hỏi: "Cô, cô làm gì, cô làm gì vậy..."
"Đừng để tôi phải lặp lại câu hỏi."
Hứa Mân nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Dịch, tay vẫn còn đặt trên ghế.
"Bọn họ, bọn họ đều đang nói..."
Lâm Vũ Dịch đã thoáng tỉnh táo lại thẹn quá hóa giận: "Sao cô lại chỉ tìm một mình tôi chứ?"
"Bọn họ là ai?" Hứa Mân hỏi.
Bị nhiều người nhìn như vậy, lại còn bị một nữ sinh hù dọa, Lâm Vũ Dịch cảm thấy rất mất mặt. Nhưng không gánh nổi khí thế trên người Hứa Mân, hắn ta quay người muốn chạy: "Tất cả mọi người đang nói, cả lớp đều đang nói, toàn trường đều đang nói. Cô có bản lĩnh thì đi hỏi bọn họ đi."
Hắn ta vừa nói vừa muốn rời đi từ chỗ bên cạnh. Hứa Mân đang đứng trước mặt hắn ta nhưng căn bản cũng không ngăn được hắn.
Nhưng hắn vừa đi tới lối nhỏ, một đôi chân dài bỗng nhiên đá tới, giẫm lên ghế bên cạnh: "Cậu đi thử xem?"
Phùng Hiểu Chi cao hơn Hứa Mân một chút, hơn nữa cô ấy còn có mái tóc ngắn. Nếu khuôn mặt của Hứa Mân thiên về ngọt ngào thì dung mạo của cô ấy thiên về khí khái hào hùng. Khí thế lần này lại càng tăng khiến Lâm Vũ Dịch sửng sốt, không dám xông tới, đành phải rụt trở về.
Sinh viên năm nhất đại học vừa mới tốt nghiệp trung học từ rất nhiều khuôn phép trói buộc nên cũng sốt ruột buông thả bản thân, muốn tìm chút chuyện kích thích để làm.
Nhưng thật ra, lá gan bọn họ vẫn rất nhỏ, đều chỉ là miệng cọp gan thỏ.
Chẳng qua, lúc ở cao trung, học sinh nghệ thuật sẽ có nhiều thời gian tự do hơn một chút, có phần "buông thả" hơn học sinh bình thường một chút.
Vậy nên hôm nay mới có nhiều người thêm Wechat của Hứa Mân như thế.
Nếu đổi lại là các lớp phổ thông khác, chưa chắc đã có nhiều nam sinh dám hẹn tình một đêm vào ngày đầu khai giảng thế này.
Lâm Vũ Dịch đã hơi không chịu nổi, ngập ngừng nói: "Các cô... rốt cuộc các cô muốn gì? Không đồng ý thì bỏ đi, tôi cũng sẽ không, sẽ không..."
"Nói một cái tên."
Hứa Mân lạnh giọng, nói: "Cậu nghe được từ miệng ai, cho tôi một cái tên. Đừng nói mọi người, tôi chỉ muốn biết ai nói cho cậu!"
Bàn tay đang chống lên bàn của Lâm Vũ Dịch hơi run, có vẻ muốn nói nhưng lại không nói.
"Cậu không nói, tôi sẽ in số điện thoại của cậu thành hai ngàn bản, dán trong phố đèn đỏ."
Hứa Mân thản nhiên nói: "Dù sao cậu cũng thích điều này mà."
Đại khái rất nhiều thành phố đã có phố đèn đỏ, chuyên xử lý loại giao dịch không thể nói nào đó. Hứa Mân thấy trong sách nói gần đây cũng có.
"Tôi nói, tôi nói."
Mặt Lâm Vũ Dịch đỏ tới mang tai, rốt cuộc cũng không chống đỡ được: "Tôi nghe Chu Lôi nói."
Cái tên này vừa bị nói ra, ở cửa sau đã có một nữ sinh co cẳng chạy ra ngoài. Hiển nhiên cô ta chính là Chu Lôi.
Phùng Hiểu Chi nhanh tay nhanh mắt, rút laptop trong tay Lâm Vũ Dịch quăng tới, vừa vặn rơi trúng chân Chu Lôi.
Chu Lôi ngã tại chỗ, không dám chạy nữa.
Hứa Mân và Phùng Hiểu Chi cùng đi qua. Chu Lôi bị dọa phát khóc: "Tôi, tôi cũng nghe người khác nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!