"Đừng thẹn thùng, anh không thấy gì cả."
Sở Diệp Nhiên không giữ được vỏ bọc.
Hứa Mân: "... Em làm vậy chỉ để ngăn cản anh ấy đánh nhau thôi, không phải như anh nghĩ."
"Anh cũng nghĩ em đang ngăn cản cậu ấy đánh nhau... Chờ chút, đánh nhau với ai?" Sở Diệp Nhiên hỏi.
Anh ta còn chưa dứt lời, Hàn Thù và Hứa Lang đã đỡ Hứa Trọng Á đi ra.
"Ơ, đây không phải Hứa tổng lừng danh của chúng ta sao?" Vừa thấy ông ta, Sở Diệp Nhiên lập tức hả hê chạy lên phía trước: "Chuyện gì thế này? Gặp báo ứng rồi à? Ông trời ơi, thật xin lỗi, tôi không nên mắng ông. Ông có mắt nhưng chỉ là chưa tới lúc thôi."
3
Hứa Trọng Á co được dãn được, phớt lờ khiêu khích của cậu ta, trực tiếp nhìn về phía Phó Thư Dạng: "Phó Thư Dạng, cậu chờ đó cho tôi."
Hứa Lang và Hàn Thù cũng nhìn qua.
Hốc mắt Hứa Lang phiếm hồng, muốn nói lại thôi.
5
Hàn Thù rõ ràng mang theo địch ý và đề phòng: "Chúng ta quen nhau à?"
"Không quen." Phó Thư Dạng thản nhiên nói.
Hàn Thù không tin: "Vừa rồi rõ ràng cậu... muốn đánh nhau với tôi."
Phó Thư Dạng rũ mắt như thể cả thế giới đều không nằm trong mắt anh, hoàn toàn khác với dáng vẻ hung ác ngang ngược trước đó: "Tôi chỉ cho là... Cậu đang khi dễ Hứa Mân."
Hàn Thù: "... Mẹ nó! Tôi sợ cô ấy ngã, đỡ cô ấy một chút, ngay cả góc áo cũng không đụng vào!"
1
Hắn ta tức không chịu nổi, quay đầu nói với Hứa Mân: "Bạn trai cô có khuynh hướng bạo lực. Bây giờ cậu ta có thể vì cô mà không thèm phân biệt tốt xấu đi đánh người, tương lai cũng có thể ra tay với cô. Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Hứa Mân há miệng, không nói nên lời.
Chính cô cũng rất bất ngờ. Phó Thư Dạng đối xử với cô không tồi nhưng hẳn là cũng không tới mức này chứ?
Vừa rồi, nhìn dáng vẻ của Phó Thư Dạng, rõ ràng là đang đối mặt với kẻ địch không đội trời chung nên mới có phản ứng như thế.
Kích động, hung ác,... Chẳng lẽ thật sự là điềm báo hắc hóa à?
4
Hàn Thù không nghĩ nhiều, nói xong cũng trực tiếp đỡ Hứa Trọng Á lên xe.
Chờ bọn họ rời đi xong, Hứa Mân mới nhìn về phía Phó Thư Dạng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong khoảng thời gian này hai người đi đâu vậy? Em vẫn luôn không tìm thấy người."
"Có việc?" Phó Thư Dạng nhìn cô một cái.
Hứa Mân: "Hả?"
"Tìm tôi có việc?" Phó Thư Dạng tích chữ như vàng lại tặng thêm hai chữ.
Hứa Mân: "..."
Lúc này, cô nghe rõ nhưng lại không nói ra được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!