Tháng hai năm thứ tư Thiên Định, ma đạo hung hãn tấn công tứ môn tiên đạo, tàn sát Thanh Lương cốc, hàng phục Ứng Thiên Xuyên, Phong Lăng, Đan Dương đều như chim bay, trốn vào rừng mà đi.
Sau khi chiến dịch trôi qua, tứ môn tử thương vượt qua bốn ngàn, lưu vong ước chừng một ngàn, đệ tử quy hàng khoảng ba ngàn, số mệnh tẫn tán, không thể cứu vãn.
Thế nhân đều ác tử đoạt chu (*), rồi lại vì sợ hãi thế lực ma đạo, không dám vọng bình luận, tu sĩ nhàn tản tứ phương càng là trong lòng lo sợ, e rằng tà đạo xâm chính sau ngông cuồng làm loạn, họa loạn nhân thế, huyên náo trăm sông sôi trào, mộ đất vỡ nát.
(*) Ác tử đoạt chu: Cổ nhân cho rằng màu tím (tử) là tạp sắc, còn màu đỏ (chu) mới là chính sắc (chính ở đây trong chính nghĩa, ý bảo màu đỏ là màu của cái tốt).
Vì vậy thế nhân đều ghét tím mà thích đỏ.
Không ít người cũng âm thầm quyết định, nếu thật có lúc đó, bọn họ cho dù hợp lại đổi một cái mạng, cũng quyết không thể để người ma đạo đảo nghịch sổ trời!
Ai ngờ, sau mấy ngày sóng êm gió lặng, Phong Lăng truyền ra tin tức:
Chủ nhân tân nhậm của tứ môn, cũng là chủ nhân ma đạo Cửu Chi Đăng hạ lệnh, đệ tử ma đạo không được tu hành như thường ngày, hại người hại vật, rút máu bổ thân.
Các nhánh của ma đạo, chỉ cho phép tu luyện bảy loại công pháp bên trong Hợp Hoan tông, Tĩnh Tâm tông, Tuyệt Dục tông, Huyết tông triệt để bãi bỏ, Thi tông thì lại hạn chế tu luyện, cấm chỉ tu luyện hoạt thi, hết thảy thi tu đều phải ràng buộc tốt thi nô, nếu có cử chỉ hại người, thi tu nhất định phải nhận trách nhiệm, dùng máu hoán máu, lấy mạng đổi mạng.
Việc này vừa ra, chưa kể tán tu nguyên bản trận địa sẵn sàng đón địch, bên trong ma tu đã xôn xao!
Thi tông mặc dù có chút bất mãn, nhưng so với tình huống Huyết tông mà nói tốt hơn một chút, vẫn chưa bị cấm tiệt, bọn họ cũng không có ý định huyên náo quá mức lúng túng, dù sao gây phiền phức cho chủ mới, chính là tìm phiền toái cho mình.
Bọn họ đơn giản ngoan ngoãn chịu an bài, sống chết mặc bây, chờ xem Huyết tông lên sàn diễn.
Chi nhánh Huyết tông bên trong ma đạo tuyệt đối không phải số ít, nhưng lại lẻ loi tán ra, số mệnh chưa thành, vì vậy mọi người dồn dập đem ánh mắt hướng về chủ tu huyết tông là Xích Luyện tông, chỉ đợi Xích Luyện tông vung cánh tay lên một cái, mọi người mới có cớ xúc động tình cảm quần chúng.
Nhưng không biết Cửu Chi Đăng kai dùng thủ đoạn gì, tân nhậm tông chủ Xích Luyện tông Tôn Nguyên Châu với trên dưới tông phái, đều đối với mệnh lệnh này không phản ứng chút nào.
Bọn họ đối với bên ngoài thuyết pháp rằng ở trước mặt tông chủ mới phát thệ, không có lòng để ý tới ngoại sự, tất cả đều do tôn chủ ma đạo làm chủ.
Lời này đã nói đến không thể rõ ràng hơn, toàn tông Xích Luyện đã hết sức thần phục vị tôn chủ hiện tại, không muốn trêu chọc thị phi.
Vì vậy, chuyện liên quan đến hủy bỏ Huyết tông, chỉ có mấy chi nhánh không sợ chết nháo một hồi, Cửu Chi Đăng thậm chí chưa từng hiện thân, chỉ phải Tôn Nguyên Châu, liền đem phần tranh bình định xong.
Mấy ngày sau, Tôn Nguyên Châu quay lại, bẩm báo tình huống thanh trừ, nhưng đồng thời cũng mang về một tin tức khiến Cửu Chi Đăng tức giận: "Người phương nào truyền ra loại lời nói hoang đường này?!"
Tôn Nguyên Châu biết lời, bẩm: "Thuộc hạ không biết, chỉ nghe mấy đệ tử bị bắt tới la to, nói ngài giam cầm Từ Hành Chi, lại không lấy Thế Giới Thư trong cơ thể hắn ra, lúc này còn ra các loại lệnh cấm, rõ ràng cùng Từ Hành Chi kia sớm có cấu kết, căn bản không phải tâm hướng ma đạo..."
Sắc mặt Cửu Chi Đăng cực kỳ khó coi.
"Thuộc hạ sau khi nghe nói, cũng cảm thấy vọng ngôn đáng giận, nhưng nếu bỏ mặc lời truyền, cũng không thích hợp lắm.
Thuộc hạ đã lệnh những đệ tử nghe được lời này không được truyền ra ngoài, mau tới báo đáp, thỉnh tôn chủ định đoạt."
Nói đến đây, Tôn Nguyên Châu ngước mắt lên, môi mỏng hơi mím một lát, sau mới nói: "Thuộc hạ cả gan hỏi một câu, thần khí Thế Giới Thư kia có thật ở trên người Từ Hành Chi?"
"Hoàn toàn là nói bậy." Cửu Chi Đăng lạnh lùng nói, "Trên đời nếu như còn thần khí, tứ môn sao có thể dễ dàng hết số mệnh như vậy?"
Tôn Nguyên Châu từ trước đến giờ xử sự hòa hợp, mặc dù không thể phân biệt lời ấy thật giả, nhưng hắn ít nhất có thể từ thần sắc Cửu Chi Đăng mà kết luận, suy đoán y không muốn đàm luận việc này.
Vì vậy, hắn chắp tay thoái nhượng nói: "Là thuộc hạ mạo muội."
Thời điểm hắn sắp lui khỏi điện, Cửu Chi Đăng đột nhiên nói: "Gọi Ôn Tuyết Trần tới đây."
Trong nháy mắt ghế lăn lay động tiến vào cửa Thanh Trúc điện, một cái chặn giấy bằng đá xanh liền hướng mặt Ôn Tuyết Trần bay tới.
Ôn Tuyết Trần giơ tay tiếp được, nhưng ngay sau đó một trúc quyển dày lao tới hắn không tránh đi được, lề sách đập trúng trán của hắn, cọ ra một đường vết máu dài bằng chỉ tay.
Hắn căn bản không cảm thấy đau, mãi đến tận khi cúi người nhặt quyển sách rơi xuống mặt đất lên, thấy rõ trên bề mặt trúc nứt toác nhiễm vết máu, Ôn Tuyết Trần mới sờ lên trán của chính mình, trong tay ấm một mảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!