Chương 49: Không Vướng Bụi Trần

Một hồi lâu sau, Nguyên Như Trú từ trong điện của Từ Hành Chi đi ra.

Vành mắt nàng ửng đỏ, mờ mịt hoảng hốt, như người vừa mới nằm mơ liền bị cưỡng ép đánh thức, nhìn qua thì tỉnh rồi, nhưng sức hút của giấc mộng lại khiến nàng hôn trầm muốn một lần nữa sa đọa vào.

Nàng nghe ra được, Từ Hành Chi đã cật lực đem lời cự tuyệt nói đến uyển chuyển nhất.

Nhưng đây cũng có phải chuyện tốt lành gì đâu?

Đợi nàng trở lại trước Diệu Pháp điện Nghiễm Phủ quân cư trú, Nghiễm Phủ quân vừa lúc từ trong chủ điện bước ra, nhìn thấy nàng liền cất giọng nói: "Như Trú, ngươi tới một chút."

Nghiễm Phủ quân từ trước đến giờ đối với diện mạo đệ tử yêu cầu nghiêm ngặt, Nguyên Như Trú trước khi vào điện đã ở trước gương soi ba lần chỉnh lý qua, xác nhận hồng ý nơi khóe mắt đã tan, nàng mới dám bạo gan tiến vào.

Nghiễm Phủ quân đích xác cũng không nhận ra đầu mối gì, từng tiếng hạ xuống dặn dò liền quay người đi vào chủ điện.

Nguyên như trú hất tay áo, đang muốn tiến lên, đột nhiên từ bên cạnh đưa đến một chiếc khăn mùi xoa gấp vuông vức: "Nguyên sư tỷ."

Nguyên Như Trú vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Từ Bình Sinh ở ngoài điện chăm sóc hoa cỏ cầm trong tay một chiếc khăn sạch, hơi có chút khẩn trương nói với nàng: "Khăn không đủ dùng cứ nói, chỗ ta vẫn còn."

Nàng vừa nãy hao hết tâm lực, cho là đã đem dung nhan chỉnh lý đến đủ tốt, ai ngờ bị người liếc mắt một cái liền nhìn ra đầu mối, bất giác buồn cười nói: "...

Ngươi biết ta vừa khóc?"

Từ Bình Sinh: "Nhìn ra được."

Ba từ này nặng như có khối chì kéo xuống đầu lưỡi hắn, vì nói rõ ràng ba từ này, hắn vẫn luôn tuôn ra một thân mồ hôi nóng.

Nguyên Như Trú tiếp nhận khăn tay của hắn: "Đa tạ."

Thời điểm đưa khăn tay về phía Nguyên Như Trú, Từ Bình Sinh chạm phải đầu ngón tay của nàng.

Nơi da thịt băng tuyết kia giống như nguội lạnh, mà rất nhanh, địa phương bị nàng chạm qua tựa như đồng cỏ bị liệt hỏa liếm cháy lan ra.

Từ Bình Sinh bị nóng đến nhanh chóng buông tay ra, nhưng chợt liền hối hận.

Nguyên Như Trú nhìn thấy mặt mày của hắn, không biết sao, càng từ bên trong nhìn thấu ra một chút bóng dáng của Từ Hành Chi.

Nàng nhanh chóng dời đi tầm mắt, đôi mắt lại có chút mỏi, trên mặt thế nhưng lại kín kẽ không một lỗ hổng.

Nguyên Như Trú nắm chặt khăn mùi soa nhẹ giọng nói: "Ta tạm dùng một chút.

Chờ ta trở lại, đem khăn tay rửa sạch sẽ trả lại cho ngươi."

Từ Bình Sinh muốn nói ngươi giữ lại càng tốt, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, liền giản hóa thành một từ "Được" quy củ.

Mắt thấy Nguyên Như Trú quay người phải đi, Từ Bình Sinh đuổi theo ra vài bước: "Sư tỷ, đêm nay bên kia đệ tử điện có thơ rượu tiệc trà, ngươi...

Ngươi có thể tới."

Cạnh đệ tử điện có một con suối, một mảnh rừng đào, mỗi khi đến ngày xuân, hoa đào nở rộ, các đệ tử liền thường xuyên tại bên dòng suối trong rừng đào tổ chức thơ rượu tiệc trà xã giao, phong tử vũ vu, cất cao giọng hát vịnh thơ, tất nhiên là tiêu dao khoái hoạt.

Nguyên Như Trú đang muốn tìm một chỗ có thể thoả thích tung ca tận tình, liền gật đầu đồng ý: "Được, ta sẽ đi."

Dứt lời, nàng cất bước hướng chủ điện mà đi.

Từ Bình Sinh đứng tại chỗ, vừa đau lòng nàng chẳng biết vì sao khi nãy rơi lệ, lại bởi vì đụng chạm ám muội khi nãy mà hơi run rẩy.

Khi hắn lần thứ hai bắt đầu cắt sửa cành hoa nhỏ, không còn dùng tới tay trái vừa mới được Nguyên Như Trú chạm qua.

Bởi vì phải xứ lý công việc chư hạng của thi đấu Thiên bảng, Từ Hành Chi bên kia rất bận rộn, liền các đệ tử đưa tới lời mời thơ rượu tiệc trà xã giao đều bị hắn bỏ không ở một bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!