Răn dạy xong, Nghiễm Phủ quân liền phất tay áo rời đi.
Thanh Tĩnh quân hướng bóng lưng tựa như thân cây tùng của hắn nhìn sang, đợi hắn đi xa, mới thu tầm mắt lại, chậm rì rì xuống bậc thang, hướng Từ Hành Chi vẫn đang quỳ trên mặt đất vươn tay ra.
Từ Hành Chi cố ý đem chính tay mình giao ra.
Thanh Tĩnh quân mím môi cười yếu ớt: "Mang rượu đến đây cho ta."
Từ Hành Chi ho nhẹ một tiếng, đứng lên một đầu gối, đem nhẫn trữ vật của mình lấy ra khỏi ngón tay, kéo tay Thanh Tĩnh quân qua, mang lên tay y.
Hắn giương mắt cười nói: "Sư phụ hẳn là rõ ràng cách dùng đi."
Thanh Tĩnh quân đem tay phải mở ra, mặc hắn vì mình mang nhẫn, một tay kia thì lại chậm rãi mơn trớn đầu Từ Hành Chi.
Làn da Thanh Tĩnh quân che giấu dưới tay áo lưu vân trắng đến trong suốt, còn có chút vết ứ xanh hồng kỳ quái, giống như bị dùng lực tay cấu lấy.
Từ Hành Chi chỉ liếc mắt một cái liền nhăn lại lông mày: "Sư phụ, thân thể ngài gần đây không có việc gì đi?"
Thanh Tĩnh quân an ủi hắn nói: "Chỉ là có hơi nằm mộng nhiều lúc ngủ, không cần quan tâm."
"Ta thay ngài điều trị kinh mạch một chút?"
Thanh Tĩnh quân ôn nhu xoa lại xoa tóc của hắn: "Sư phụ biết nên làm gì để chăm sóc chính mình."
"Hành Chi đây không phải đau lòng sư phụ sao?" Từ Hành Chi cười nói, "Lại nói, sư phụ thật sự biết làm sao chăm sóc chính mình sao? Nửa tháng trước, ngài chạy đến hậu sơn uống rượu, liền say sáu ngày, lưu luyến sơn gian, bóng người đều nhìn không thấy, kinh sợ đến Nghiễm Phủ quân mang ta đi lục soát núi, ngài đều không nhớ rõ?"
"Sự tình sau khi uống say có thể nào nhớ tới?" Thanh Tĩnh quân tốt tính mà cười, "...
Tiểu Đăng thế nào rồi?"
Từ Hành Chi nghẹn lại: "Sư phụ..."
Thanh Tĩnh quân đâm nhẹ cái trán của hắn một chút, ôn nhuyễn nói: "Mùi rượu trên người ngươi là rượu đế hương tinh khiết chưng cất hơn trăm năm bên trong ma đạo, cho rằng sư phụ không ngửi thấy à."
Từ Hành Chi vui một chút: "Tiểu Đăng vẫn khỏe.
Từ sau khi đi vào Nguyên Anh kỳ, bên trong ma đạo không còn ai dám bắt nạt y."
Thanh Tĩnh quân mềm giọng nói: "Khả năng không đơn giản như vậy đi.
Y lớn lên trong tứ môn, người tứ môn đối đãi y thế nào, cũng không đến nỗi thật sự tổn thương đến y.
Về sau ngươi đi tổng đàn ma đạo gặp y nhiều chút, dạy y cách để tâm lý dễ chịu."
Từ Hành Chi cố ý trêu chọc y: "Sư phụ là muốn uống nhiều thêm rượu tinh khiết chưng cất đi."
"Rượu tốt hơn ta cũng đã uống qua." Thanh Tĩnh quân nói, "Rượu này nếu là tiểu Đăng đưa tới, nói thế nào cũng là tâm ý.
Ta uống rượu của y, cũng để cho y biết, vô luận y đi tới chỗ nào, ít nhất tại Phong Lăng còn có một mái nhà."
Nói đến chỗ này, Thanh Tĩnh quân ngáp một cái, đôi mắt lười biếng rũ xuống lộ ra chút nước mắt mỏng hồng ý: "Ta gần đây luôn buồn ngủ như vậy, đại khái là xuân vây (*) đi."
(*) Xuân vây: Mùa xuân đến khí trời tốt hơn dẫn tới dễ cảm thấy buồn ngủ hơn.
Từ Hành Chi không khách khí chút nào: "Là do sư phụ uống rượu quá nhiều.
Thứ cho đệ tử nói thẳng a, sư phụ lưu luyến hương vị thế gian như vậy, khi nào mới có thể tu đến cảnh giới 'Vô Vi', lột xác thành tiên? Không bằng sớm cai rượu."
Thanh Tĩnh quân hơi có chút oan ức: "Cai rượu, kia ta có sống còn có ý nghĩa gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!