...
Người khổng lồ khởi nguyên?
Thời điểm mấy chữ này truyền vào trong tai Từ Hành Chi cơn lốc cắt nhỏ đến rơi rớt tan tác, nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được.
Hắn không khỏi phun ra một ngụm trọc khí thật dài.
Bên trong thoại bản, hắn từng tưởng tượng qua loại quái vật này.
Chiều cao trăm trượng, nhị sinh cự xà, lực lớn vô cùng, da cứng thịt dày, ra đời cùng lúc với Man Hoang, ngủ đông bên dưới thổ địa Man Hoang, mỗi lần chu kỳ năm năm một lần.
Một khi chui ra khỏi đất, liền như điên như cuồng, cắn nuốt hết thảy vật thể cử động, cho đến khi đảm bảo ăn no đủ cho năm năm tiếp theo không đói khát, mới chịu chui xuống đất ngủ.
Cuồng sa đầy trời này chính là xúc tu cảm quan, một khi bị cát này vòng quanh người, trên người liền nhiễm phải mùi vị người khổng lồ, bị ký hiệu thành con mồi.
Vật ấy tham lam cực kỳ, bất đồng với hình thể cồng kềnh chính là, tốc độ hành động của nó như báo như hổ, sức chịu đựng tốc độ đều thuộc hạng nhất, phàm là con mồi bị khóa chặt, dù cho chạy ra ngàn dặm xa, cũng sẽ bị nó truy cản nuốt.
Vật ấy không ngại quần cư, cũng không ngại ở một mình, cho nên có lúc sẽ trở thành đàn qua lại, có lúc chỉ vẻn vẹn một con, mà tư thế như bẻ cành khô, nuốt hết thiên địa, dù cho chỉ một con xuất thế cũng đã là phiền phức cực lớn.
Nhưng mà, quái vật này chỉ xuất hiện bên trong tư tưởng của Từ Hành Chi,
Trước khi hắn tiến vào Man Hoang, thậm chí còn chưa viết đến sự xuất hiện của người khổng lồ khởi nguyên.....
Này đến tột cùng ý nghĩa gì?
Ám sa sôi trào, kim xà vũ điệu, thiên địa biến sắc, cuồng phong độc ác phảng phất bao vây lấy liệt diễm, nhưng thổi đến trên mặt, lại đánh người cười chê đến đau lòng.
Nhóm người nguyên bản tụm năm tụm ba đi tới trong nháy mắt tập hợp lại một chỗ.
Khúc Trì trước tiên cởi xuống ngoại bào đỏ thẫm, tại thời điểm Đào Nhàn kinh hoàng gọi "Khúc sư huynh", liền xoay người bao lấy Đào Nhàn, dùng bờ lưng rắn chắc rộng rãi phía sau ngăn trở vòng bão cát đầu tiên tàn sát đến.
Đào Nhàn nghe được tiếng nổ tung như bụi sao bắn tung tóe, chân đã rung, không nhịn được ngồi xuống.
Khúc Trì cùng cậu đồng thời ngồi xổm xuống, đem cậu vòng vào trong ngực mình.
"Đừng ngẩng đầu, đừng xem." Khúc Trì ôn nhu nói, "Không có chuyện gì a, không có chuyện gì."
Chu Bắc Nam thay hai người phía sau lưng chia sẻ phần lớn bão cát, mà Mạnh Trọng Quang từ trên lưng Từ Hành Chi nhảy xuống, trực tiếp hướng đến chỗ bão cát như đàn ong vù vù, lòng bàn tay ngưng khí, giơ lên một mặt phong thuẫn to lớn, đem tất cả mọi người che chở phía dưới lá chắn.
Gió thổi giảm mạnh, mọi người cuối cùng cũng coi như có thể thoát khỏi sức gió, phát ra thanh âm.
Chu Bắc Nam nhổ cát vàng trong miệng ra, đem trường thương trong tay ném đi, cắm sâu xuống lớp cát bên dưới chân đã dày hơn nửa thước: "Lục Ngự Cửu!"
Lục Ngự Cửu ngã đụng phải chạy tới, bùa chú dùng để thao túng đàn quỷ đã sớm được cậu điều ra, cậu biết Chu Bắc Nam muốn cái gì, câu nào cũng chưa nói, liền có cảm giác trong lòng mà lấy cổ tay mình đặt trên cổ tay Chu Bắc Nam, hai mạch tương giao, hoa văn mây màu tím nhạt nơi cổ tay dán vào từng làn từng làn dập dờn đi ra.
Tại Hổ Khiêu Giản, Chu Bắc Nam đã từ thi thể mình thu hồi hơn nửa sức mạnh còn lại.
Nhưng Chu Bắc Nam thân là quỷ nô, nếu như không có Lục Ngự Cửu hướng hắn cung cấp tinh nguyên, hắn cũng vô lực không có cách nào.
Theo tinh nguyên ồ ồ chảy vào trong cơ thể Chu Bắc Nam, sắc mặt Lục Ngự Cửu dần dần lộ ra xanh trắng.
Chu Bắc Nam đã không còn là Chu Bắc Nam của quá khứ, quỷ nô đẳng cấp cao, cần quỷ chủ nắm giữ tu vi càng mạnh mẽ hơn, mới có thể thoải mái chi phối.
Trước đây đối với Chu Bắc Nam tinh lực thiếu hụt, câu còn có dư lực cung cấp, nhưng mà lần này, cậu có chút lực bất tòng tâm.
Ngay cả như vậy, cậu vẫn cắn răng khuynh lực đem tinh nguyên trong cơ thể ép khô, từng làn từng làn đẩy đưa vào trong cơ thể Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam có thể cảm giác được cậu đang cắn răng mạnh mẽ chống đỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!