Chương 32: Một Đêm Sênh Ca

Từ Hành Chi chỉ cảm thấy phía sau đầu lạnh buốt, quay người lại, liền phát hiện ánh mắt mọi người không đúng.

Hắn thân thủ sờ soạng phía sau eo một cái, thật hoài nghi Mạnh Trọng Quang có phải là thừa dịp chính mình ngủ ở sau lưng mình làm cái gì.

Hắn nhìn không thấy phía sau lưng mình, liền không biết nơi đó bây giờ trông như thế nào.

—— Phía sau lưng hắn có một vết sẹo lớn, giống như dùng quạt sắt miễn cưỡng khoét đi một lớp da thịt.

Đại khái bởi vì ra tay vô cùng ác độc, đến nay vẫn có thể mơ hồ phân biệt bộ dáng huyết nhục bay khắp nơi thời điểm bị thương năm đó.

Nhưng mà, cho dù bị thương thành dáng vẻ ấy, mọi người tại chỗ cũng đều có thể nhìn thấy vết ấn rắn cạp nong cháy bên dưới vết sẹo đó.

Bởi vì vết sẹo vừa vặn nằm ở giữa cột sống, mặt cắt lại thường thường chỉnh chỉnh, kéo dài đến vị trí ba ngón tay hai bên đường cong eo liền dừng lại, cho nên từ góc độ của Từ Hành Chi, nếu không tỉ mỉ quay lưng soi vào kính, căn bản không nhìn thấy vết sẹo ở đấy.

Từ Hành Chi không nhìn thấy vị trí vết sẹo, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu dò hỏi: "...

Làm sao vậy?"

Chu Bắc Nam trước tiên thu tầm mắt lại, giơ ngón tay lên, thuận phía sau vò đầu vài phát, vội ho một tiếng: "Không có chuyện gì."

Lục Ngự Cửu nói giúp vào: "Từ sư huynh mau mau xuống đây đi.

Ngươi mới tỉnh lại, trên người không thể chịu gió."

Đào Nhàn thuở nhỏ chạy quen phố phường, mặc dù không luyện thành một cái lưỡi lắt léo, bản lĩnh đoán ý nghe lời ngược lại luyện được mười phần mười, thấy những người khác không muốn nhắc tới, chính mình liền cũng bỏ đi ý nghĩ truy hỏi, ngược lại dắt Khúc Trì, nhỏ giọng hỏi: "Khúc sư huynh, phía sau lưng Từ sư huynh..."

Khúc Trì trái lại bắt được của cậu, rất nghiêm túc mà: "...

Xuỵt."

Từ Hành Chi sâu đậm cảm thấy không hiểu ra sao.

Lục Ngự Cửu vừa nãy trong lúc chơi đùa rớt xuống nước cũng đã ngâm một hồi lâu, dùng tay chân bơi vào bờ nghỉ ngơi.

Bởi không thấy ánh mặt trời nhiều năm, da thịt luôn che phía trong đạo bào, toàn thân cậu đều trắng đến tỏa sáng, bởi vậy, hoa văn màu xanh biếc to bằng nửa nắm tay phía trong đùi cậu rất rõ ràng, dị thường tiên minh.

Chú ý tới ánh mắt của Từ Hành Chi đặt tại đó, Lục Ngự Cửu lập tức thân thủ che lại chỗ kia, hơi có ngượng ngùng cùng bất an lúng túng: "...

Từ sư huynh..."

Từ Hành Chi đoán được, kia có lẽ là dấu ấn quỷ tộc.

Hắn duyệt sách rườm rà, trời nam biển bắc chỉ cần cảm giác có chút hứng thú thì sẽ chộp tới xem, bởi vậy cũng không nhớ đến chính mình đã từng thấy qua trong cuốn sách nào; phàm quỷ tu, một khi thức tỉnh huyết thống quỷ tộc, ở chỗ nào đó trên thân thể sẽ hiện lên một khắc ấn của quỷ tộc, hình dáng không đồng đều, vị trí khác hẳn, có trực tiếp đặt ở giữa trán, có cái lại như vết bớt che nửa khuôn mặt.

Vị trí quỷ ấn của Lục Ngự Cửu mặc dù tương đối lúng túng, nhưng thắng ở chỗ bí ẩn, chỉ cần không ở trước mặt người khác cởi áo tháo thắt lưng, liền sẽ không lộ ra sơ sót đến.

Nghĩ như vậy, Từ Hành Chi liền rộng mở thông suốt.

Tình huống của Lục Ngự Cửu cùng nguyên chủ khá là tương tự.

Từ sau khi nguyên chủ trúng phải cái xà ấn đòi mệnh, hắn vì che giấu việc này, vẫn luôn tránh khỏi ở trước mặt người cởi quần áo, thời điểm thi đấu Thiên bảng từ chối các vị sư đệ chơi nước, vì Tạp Tứ chìu đòn, đều là như vậy.

Theo lý thuyết, nguyên chủ xưa nay không có cơ hội nhìn thấy dấu ấn trên người hắn, mà tất cả mọi người cũng không biết sau lưng mình có vết tích một cái ấn rắn cạp nong.

Cho nên bọn họ vừa nãy là nhìn thấy xà ấn của mình, mới lộ ra biểu tình kia sao?

...

Không đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!