Ngay đêm đó, Thanh Tĩnh quân chịu không nổi tửu lực, say mèm mà về.
Thời điểm Từ Hành Chi đem Thanh Tĩnh quân cõng trở về sơn môn, Thanh Tĩnh quân nhất thời đang say tí bỉ không hay biết, kêu hắn leo lên Thông Thiên trụ của Phong Lăng sơn, dùng cán kiếm "Duyên Quân" của y khắc chữ.
Y khắc đến một nửa, quay đầu lại hỏi Từ Hành Chi: "Hành Chi, Hành Chi, ngươi họ gì?"
Từ Hành Chi kéo vạt áo sau của y, dở khóc dở cười: "Sư phụ ngươi khẩn trương xuống đi.
Lát nữa Nghiễm Phủ quân nhìn thấy liền sẽ phạt ta."
Thanh Tĩnh quân đã uống say vẫn như trước khéo léo lại tao nhã: "Chỉ cần có ta ở đây, hắn không dám.
Hắn phạt ngươi, ta đánh hắn....
Ngươi họ gì?"
Từ Hành Chi: "Sư phụ ngươi hỏi cái này làm chi?"
Thanh Tĩnh quân cười đến lúm đồng tiền nhỏ lộ ra, nhỏ giọng thần bí nói: "Sư phụ đem tên của ngươi khắc vào Thông Thiên trụ, sau này sư phụ nếu đắc đạo, phi thăng thiên giới, Phong Lăng sơn liền giao cho ngươi."
Từ Hành Chi sợ hết hồn: "Sư phụ! Sư phụ của ta! Tuyệt đối đừng! Phong Lăng sơn này đưa cho ta ta còn không phá hư?"
Thanh Tĩnh quân ôn thanh cố chấp nói: "Không hư.
Rất tốt."
Từ Hành Chi cảm thấy khá đau đầu: "Sư phụ chúng ta không lộn xộn, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Lục lạc buộc trên cổ tay Từ Hành Chi chấn kinh leng keng leng keng vang lên liên miên, gợi được sự chú ý của Thanh Tĩnh quân.
Y đem mày liễu nhíu lại thành một độ cong u buồn, duỗi tay nắm lấy cổ tay Từ Hành Chi: "Đến.
Ta lấy xuống cho ngươi."
Từ Hành Chi cười hì hì : "...
Đây chính là ngài năm đó đưa cho ta, làm sao, không nỡ rồi? Còn muốn lấy lại?"
Thanh Tĩnh quân nhìn thẳng Từ Hành Chi, nói: "...
Không tốt."
"Gì mà không tốt? Ngài cùng ta hiện tại quay về ngoan ngoãn tắm rửa đi ngủ, cái gì cũng tốt."
Thanh Tĩnh quân cố chấp lên quả thực đáng sợ, y lập lại: "Không tốt."
Từ Hành Chi đang trong lúc bất đắc dĩ, đột nhiên nghe được dưới thân truyền đến âm thanh tức giận đè nén của Nghiễm Phủ quân: "Từ Hành Chi! Ngươi ở trên Thông Thiên trụ làm gì?"
Mặc dù đang là nửa đêm, Thanh Tĩnh quân uống rượu lên cơn cũng không kinh động đến mấy đệ tử, nhưng Nghiễm Phủ quân vẫn nổi giận lôi đình, phạt Từ Hành Chi trở về đem《 Hướng hư chân kinh 》, 《 Chu Dịch tham khế》, 《 Bão Phác Tử nội thiên 》chép một lần, giao lại trước ngày mai.
Từ Hành Chi thành công độ kiếp, trở thành nhân vật cấp bậc Nguyên Anh lão tổ, tiếp đến nhiệm vụ thứ nhất lại là sao chép kinh thư ngay cả đệ tử cấp thấp cũng rất ít khi làm, có thể nói thê thảm phi thường.
"...
Vì sao bắt ta chép sách đây." Từ Hành Chi nằm ở trên bàn, thật là tích tụ, "Nghiễm Phủ quân dù cho phạt ta đi đến trước Thanh Trúc điện đứng chổng ngược một đêm cũng được a."
Cửu Chi Đăng ở một bên mài mực, nghe vậy nhẹ giọng nói: "Sư huynh, không được tâm ưu.
Ta với ngươi đồng thời sao chép, trước khi trời sáng có thể làm xong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!