Chương 27: Quá Phận Mỹ Lệ

Mạnh Trọng Quang ôm Từ Hành Chi trong lòng ngực, lại như đang ôm toàn bộ thế giới của hắn.

Nhưng mà, không đợi hắn có động tác kế tiếp, hắn liền nghe bên ngoài động mơ hồ có thanh âm Chu Bắc Nam lo lắng truyền đến: "Hành Chi!! Từ Hành Chi!! Ngươi ở đâu? Nghe thấy trả lời một tiếng!"

Mạnh Trọng Quang: "..."

Lỗ tai Từ Hành Chi khẽ nhúc nhích, tựa như có cảm giác, rầu rĩ hừ nhẹ ra mấy âm tiết.

Mạnh Trọng Quang sao cam tâm ngừng đũa như vậy, đem đồ ăn ngon trên bàn đã dâng tới miệng lại chắp tay buông tha.

Hắn kẹp chặt eo thân dẻo dai của Từ Hành Chi, hướng bên trong động vội vã lăn vào.

Nhưng mà lần xóc nảy, lại làm cho Từ Hành Chi đã khôi phục chút thần trí giật mình tỉnh lại: "Ân..."

Mạnh Trọng Quang còn chưa phát hiện dị thường, một bên phát ra tiếng hừ nhẹ như mèo nhỏ làm nũng, một bên nằm ở trên ngực Từ Hành Chi, dùng đầu lưỡi linh hoạt mang theo gai sần lại ôn nhuyễn đâm vào lỗ rách nhợt nhạt trên y phục kia.

Từ Hành Chi đến tuổi này vẫn chưa nói chuyện yêu đương nào chịu nổi, hai ba chân đem Mạnh Trọng Quang trực tiếp từ trên người đạp xuống, liền mặt Mạnh Trọng Quang cũng không dám nhìn, mở nhẫn trữ vật vẫn luôn mang ở tay trái, lấy một bộ xiêm y của chính mình ném ra sau, nói chuyện có chút ngắc ngứ: "Trọng Quang, xiêm y....

Khụ, mặc xiêm y vào."

Hắn muốn đứng dậy, chân chống xuống, nhưng thật ra trước khi đứng thẳng được người, mồ hôi khó chịu của hắn tuôn xuống.

một bên khuỷu tay chống đỡ vách đá chậm đến nửa ngày, dùng hết sức đem mị khí cuồn cuộn đấu đá tụ hợp bên trong kich mạch hắn đuôi ra, cũng đem hương vị mị nhân đặc biệt của xà tộc thổi lui vào chỗ sâu trong động huyệt.

Nhưng mà thân thể đã có phản ứng, muốn dễ dàng áp chế không phải chuyện dễ, Từ Hành Chi cố nén kích động dùng tay giải quyết, run giọng nói: "Trọng Quang, ngươi sao rồi? Nơi này..."

Không chờ hắn nói xong, một cái ôm ấm áp liền từ sau đầu nhào tới, từ phía sau đem Từ Hành Chi ôm chặt.

Ngoại bào rộng lớn lại khô ra mở ra, từ sau đầu đem hai người đều bao khép lại, một cái răng nhỏ nhắn ở bên tai TỪ Hành Chi tìm tòi lên một chút, bám theo lên, cuối cùng cắn tới phần xương tai.

Nhưng mà ngoại trừ kiện ngoại bào kia, Mạnh Trọng Quang cái gì cũng không mặc.

Từ Hành Chi chỉ cảm thấy chỗ sau eo nóng bỏng vô cùng, mặt đều tái rồi: "Trọng Quang, xuống."

"Ta không." Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng nói, "Không."

Từ Hành Chi kiên trì khuyên dỗ: "Nghe lời, xuống, đem xiêm y mặc vào."

Mạnh Trọng Quang tựa hồ lúc này quyết tâm muốn cùng Từ Hành Chi đối nghịch: "Không mặc."

Nói xong, hắn còn hơi di chuyển eo, đem nhàn nhạt mị hương hướng trong tai Từ Hành Chi thổi: "Sư huynh chẳng lẽ không muốn sao? Ân?"

Từ Hành Chi mặt đỏ rần: "Đừng nghịch!"

"...

Sư huynh lại muốn trốn." Sóng mắt Mạnh Trọng Quang lưu chuyển, cười hì hì liếm một chút dấu răng tinh tế lưu lại trên tai, đầu ngón tay thon dài vòng tới ngay trước mặt Từ Hành Chi, ngón tay lướt qua cái mũi kiên cường hơi hếch lên của hắn, mơn trớn nhân trung, đem bờ môi nở nang của hắn ép xuống một chút, môi châu kia ngắn ngủi sau khi bị áp chế, liền co dãn mười phần mà từ đầu ngón tay hắn đàn hồi ra ngoài, "...

Sư huynh là sợ ta, hay là sợ đau?"

Từ Hành Chi bị đùa giỡn một liếm liền muốn mệnh như vậy cả người đều phải thiêu cháy : "Mạnh Trọng Quang! Ngươi đừng kiếm chuyện.

Quần mặc vào, ta khai thông kinh mạch cho ngươi..."

"Ta mới không mặc." Mạnh Trọng Quang cười hôn sau gáy hắn, "Tiết khố sư huynh ta lén mặc rồi, quá nhỏ, chật đến khó chịu." (Jeje: Khoe ciu trá hình =.=")

Từ Hành Chi: "..."

Mạnh Trọng Quang còn muốn nói lời gì, lại bị Từ Hành Chi trở tay túm lấy eo, kéo đến trước người, chỉ tay điểm vào huyệt vị dưới xương tỳ bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!