Lúc nửa đêm tiệc rượu tàn, Từ Hành Chi trở về đông điện, đem yến phục lây dính mùi rượu trên người đổi về thường phục, sờ soạng lấy hộp bút giấy mang tới Thiên điện, thắp lên một ngọn đèn dầu, bắt đầu chép kinh.
Nhưng mà buổi tối uống rượu quá mức, Thiên điện lại không có than củi, hàn ý rất nhanh xâm thể, hơn nữa chép kinh là loại chuyện làm hao mòn tinh thần nhanh nhất, không tới mười lăm phút, cảm giác say dâng lên khiến Từ Hành Chi cảm thấy bút pháp như nặng vạn cân, lạnh cùng buồn ngủ gặp nhau, bấm nhân trung mấy lần cũng không hữu dụng.
Rất nhanh, hắn gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cửa điện bên cạnh bị gõ vang: "Sư huynh, là ta.
Ta có thể vào không?"
Cảm giác say thúc ép, hơn nữa hôm nay chiến đấu hai trận, Từ Hành Chi hắn ngủ thật say, đương nhiên sẽ không đáp lại tiếng kêu cửa.
Gọi cửa không thành, Cửu Chi Đăng ngoài cửa hơi mím môi: "Sư huynh, mạo muội."
Y bưng một chậu than vào cửa, lại dùng mũi chân đem cửa mở ra, đóng lại, tầm mắt vòng vo mấy vòng, mới đưa mắt nhắm ngay Từ Hành Chi đang ngủ say.
Nhìn thấy cảnh này, Cửu Chi Đăng vẫn chưa nghĩ nhiều.
Y đem chậu than thả xuống, lật qua trang chép kinh đầu tiên của Từ Hành Chi, sau đó đem quyển sách thẻ tre của hắn thu hồi, bỏ vào trong ngực.
Trong gian điện phụ có một giường nhỏ cung cấp cho người nghỉ ngơi, Cửu Chi Đăng quỳ ở trên giường, kéo tay áo đem giường chiếu dọn dẹp sạch sẽ, lại mang tới đệm chăn cực dày trải trên giường, mới trở lại trước bàn, đối với Từ Hành Chi ngủ say cung kính nói: "Sư huynh, đắc tội."
Bất chợt, y một tay bảo vệ sau gáy Từ Hành Chi, một tay bế dưới đầu gối Từ Hành Chi, đem hắn ôm vào trong ngực.
(Jeje: Ngắn gọn thì là bế công chúa :v)
Từ Hành Chi ngủ tới phát lạnh, ở trong mộng bị người ôm ngang lên, hắn chỉ cảm thấy ấm áp bức người, theo bản năng chui vào trong lòng Cửu Chi Đăng, đem cái trán tiến vào trong lồng ngực y.
Cách quần áo, Cửu Chi Đăng cũng có thể cảm nhận được lạnh thấu xương da của Từ Hành Chi, nghĩ đến nguyên nhân sư huynh biến thành như vậy, y không tự chủ đem âm thanh phóng tới nhẹ nhất: "Sư huynh, lạnh không?"
Từ Hành Chi lắc đầu một cái: "Không lạnh."
Nói là không lạnh, lòng bàn tay gan bàn chân của hắn đều thấm hàn ý.
Cửu Chi Đăng đem hắn đặt lên giường, thời điểm đang chuẩn bị lấy chăn đến đắp kín hắn, thân thể Từ Hành Chi chuyển động, xiêm y rộng rãi cũng theo động tác của hắn mà thoáng rơi một chút, sau eo lộ ra một vệt trắng.
Rõ ràng đó chỉ là địa phương không quá quan trọng, Cửu Chi Đăng lại nhìn đến hồng cả tai, hoảng loạn mở to hai mắt, muốn đem xiêm y Từ Hành Chi kéo lại.
Nhưng tay y vừa mới chạm đến, liền bị Từ Hành Chi đè lại tại chỗ.
Hắn mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm: "...
Đừng đụng, đau thắt lưng."
Làm bạn bên cạnh Từ Hành Chi nhiều năm, Cửu Chi Đăng biết cơ hồ mỗi một nơi trên người hắn đều nhận phải thương tổn, phần eo tất nhiên không ngoại lệ.
Hôm nay hắn đấu hai lần, quá mức lao lực, lại ngồi lâu uống rượu, sợ là eo không chịu nổi.
Nhưng mà Cửu Chi Đăng nhìn một màn trắng kia, tâm tư lại không khống chế được mà thoát ra quỹ đạo.
Hầu kết y khẩn trương đến hơi lăn, thần sắc trên mặt dần dần từ bình tĩnh biến thành một mạch nước ngầm mãnh liệt cuồng phái.
Một hồi lâu sau, y quỳ nửa thân dưới, đem Từ Hành Chi mạnh mẽ cất vào trong ngực, hưng phấn đến nội tạng cũng nóng bỏng không thôi.
Đường cong mê người kia y vẫn chưa quên mất hình dáng, nhỏ giọng kêu: "Sư huynh, sư huynh..."
Chỗ đau phần eo Từ Hành Chi bị chạm trúng, muộn thanh than nhẹ: "Ách..."
Thanh âm này cơ hồ muốn đem Cửu Chi Đăng bức điên, y càng thêm dùng sức mà nắm chặt cánh tay, phảng phất nắm dây dài nhảy xuống vách núi, lôi kéo qua lại giữa mất khống chế phóng túng cùng một tia lý trí cuối cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!