Phương pháp hành sự của Từ Hành Chi hôm qua quá dã man, khiến Trình Đính tạo thành sự đả kích không nhỏ.
Sau khi lên đài, Từ Hành Chi chỉ là nhìn Trình Đính xán lạn mà cười cười, ngân thương trong tay Trình Đình liền cực kỳ rõ ràng run lên mấy cái.
Thấy thế, Chu Bắc Nam trong lòng đã có tính toán: "...
Trình Đính coi như xong.
Ta cá hắn dưới tay Từ Hành Chi chịu được mười lăm chiêu."
Ôn Tuyết Trần cũng nói: "Mười lăm chiêu."
Nói, hắn bằng phẳng duỗi ra lòng bàn tay, cùng quyền chưởng Chu Bắc Nam đụng nhau, ý bảo đồng tình cùng với phán đoán của đối phương.
Khúc Trì lại đưa ra dị nghị: "...
Ta cho rằng sẽ không.
Ít nhất cũng phải hơn năm mươi chiêu trở lên."
Chu Huyền cũng tán thành cái nhìn của Khúc Trì: "Từ sư huynh là hạng người gì, các ngươi cũng không phải không rõ ràng.
Loại tính cách trừng mắt tất báo kia của hắn, sao dễ dàng để cho Trình Đính thua."
Trải qua nhắc nhở này, Chu Bắc Nam mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: "...
Khốn kiếp.
Ngày hôm qua nên kiến nghị cạo trọc đầu hắn."
Ý đồ hiểm ác của Từ Hành Chi, sau khi chính thức bắt đầu thi đấu đã là rõ như ban ngày.
—— Hắn không có đem "Nhàn Bút" chuyển đổi thành bất kỳ binh khí gì, chỉ là từ từ lắc quạt, đối với Trình Đính làm ra thủ thể "Thỉnh" thật khách khí.
Trình Đính bên này đưa tay đáp lại, bốn người bên sân liền biết cuộc tỷ thí này không có bất ngờ.
Trình Đính hẳn là nóng lòng cầu thắng rửa nhục, nhưng mà thời điểm đối mặt Từ Hành Chi, tư thế đầu tiên gã xuất ra lại là phòng thủ.
Hiển nhiên, cử chỉ hôm qua của Từ Hành Chi đã để lại cho gã bóng ma sâu nặng.
Chu Huyền đối với trò mèo vờn chuột thế cục đã nghiêng về một bên không có hứng thú, đơn giản nhìn quanh khắp mọi nơi.
Quét nhìn một cái, nàng liền phát hiện, trong đội ngũ cùng một màu tóc ngắn của Phong Lăng sơn, có một người thân thể như ngọc, sơ lãnh như đêm, trong nam đệ tử chỉ có một mình hắn vẫn buộc dây cột tóc, bởi vậy cho dù hắn đứng ở vị trí thấp của đội ngũ, vẫn như trước chói mắt cực kỳ.
Chu Huyền hiếu kỳ, cúi người đối với Ôn Tuyết Trần nói: "Phong Lăng sơn còn có một người không có cắt tóc a."
Chu Bắc Nam theo ánh nhìn muội muội nhìn lại, đồng dạng không tốn chút sức lực nào đã tìm được vị trí người nọ.
Sau khi thấy rõ mặt người kia, Chu Bắc Nam liền hiểu rõ không nói, làm như không nhận ra hắn.
Khúc Trì thì lại lắc đầu nói: "...
Đệ tử Phong Lăng sơn ta không quen biết nhiều.
Bất quá nhìn phục chế của hắn, hẳn là đệ tử trung cấp Phong Lăng sơn, cùng cấp với Cửu Chi Đăng, Mạnh Trọng Quang bọn họ."
Ôn Tuyết Trần đồng dạng nhìn về phía nam tử đặc biệt độc lập kia, lặng lẽ chốc lát mới đáp: "Không quen biết."
Chu Huyền biết rõ Ôn Tuyết Trần, chỉ nghe ngữ điệu nói chuyện của hắn liền ung dung nói: "...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!