Chương 10: Hồi Tưởng Ký Ức 4

Ứng Thiên Xuyên nằm ở cửa biển Cửu Châu Đông Hải, sóng xanh dạt dào, biển tận chân trời; tam đảo ôm hết, tinh đảo bố trí như cờ.

Giải Kiếm đảo (*) là trạm thứ nhất khách tới thăm Ứng Thiên Xuyên nhất định phải đi qua.

Tên như ý nghĩa, phàm là người muốn lên đảo, đều cần đến giải kiếm chước binh, miễn cho binh đao nhuệ khí tổn thương linh khí đạo tính dưỡng dục trăm ngàn năm qua của Ứng Thiên Xuyên.

(*) Giải () ở đây là cởi bỏ, loại bỏ.

Nhưng mà đều sẽ có ngoại lệ.

Thi đấu Thiên bảng năm năm một lần đã mở, trong lúc này, người tu đạo tham gia thi đấu có thể đi qua Giải Kiếm đảo mà không cần giao binh khí ra.

Cái gọi là Thiên bảng thi đấu, là chuyên vì đệ tử đạo môn mà bố trí, nếu như có đệ tử trẻ tuổi có thể tại thi đấu Thiên bảng bộc lộ tài năng, dù cho không thể đoạt được vị trí đứng đầu, cũng có thể thanh danh lan truyền xa, dương danh thiên hạ.

Môn quy tứ môn nghiêm ngặt, không cho phép đánh bài đánh bạc, nhưng một vài đệ tử trong môn vẫn lén lút mở đánh cược, dùng linh thạch làm tiền cược, đoán xem thứ bậc nào sẽ rơi vào ai.

Kỳ thực ba người đứng đầu cơ hồ không quá mức hồi hộp.

Khúc Trì liên tục hai lần đứng đầu bảng lần này vẫn đoạt giải quán quân đứng đầu, so với nhân số thắng của Từ Hành Chi không phân cao thấp, mà Chu Huyền của Ứng Thiên Xuyên đã lần thứ ba đoạt được hạng ba Thiên bảng.

Ba người này cùng nhau ngang hàng, biên độ thay đổi rất nhỏ, khác biệt cũng không lớn.

Khiến mọi người đánh cược đến khí thế ngất trời, ngược lại là hạng bốn năm, sáu.

Ứng Thiên Xuyên có một nhân tài mới xuất hiện, tên là Trình Đính, thiện khiến hoa thương, thương thuật nhất lưu, thiên phú cực cao, cơ hồ tất cả mọi người không hẹn mà cùng áp giải Trình Đính có thể đi vào nhóm sáu người đứng đầu, cho dù đến tột cùng xếp hạng tại vị trí thứ mấy còn nghi vấn, nhưng tiếng vang của gã cư nhiên vượt qua Chu Bắc Nam, thậm chí rất có tư thế tiến sát vị trí Chu Huyền.

Thời điểm mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời xếp hạng của Trình Đính, vị thiên kiêu chi tử này lại đang ở diễn võ trường dành cho các đệ tử, múa thương dùng chuôi thương gắt gao ngăn chặn trước mắt đầu của người ta: "Ta nói cút ra ngoài.

Nghe không hiểu?"

Qua mấy năm, Cửu Chi Đăng đã trưởng thành thành thanh niên cao gầy, dáng người như đàn, khớp xương như huyền, trong ngoài đều lộ ra một luồng sắc bén tựa như lưỡi lê liếm tuyết.

Cửu Chi Đăng nói: "Thỉnh ngươi lấy thương ra."

Trình Đính cảm thấy khá buồn cười: "Ngươi đây là đang cùng ai nói chuyện? Ta hỏi ngươi, ngươi là ai?"

Cửu Chi Đăng: "Phong Lăng Cửu Chi Đăng."

"Không tồi, còn hiểu được chính mình là ai, vậy ngươi nên rõ ràng, nơi này không phải chỗ ngươi nên xuất hiện." Trình Đính cười nhạo, "Diễn võ trường này há phải để cho hạng giá áo túi cơm như ngươi có thể sử dụng ? Cút ra ngoài!"

Cửu Chi Đăng đang muốn biện giải, liền bị một trận cự lực ép đỉnh, y cắn cơ căng thẳng, mạnh mẽ thẳng tắp lưng, không bị ép tới cúi người xuống.

Trình Đính tăng lực cổ tay: "Ta không thích ngươi cao hơn ta."

Hai quyền Cửu Chi Đăng nắm chặt, hai mắt hơi chuyển động.

Có không ít đệ tử ở bên vây xem, lại không một người nguyện tiến lên giúp y nói nửa câu, trong đó thậm chí có rất nhiều người là đệ tử Phong Lăng sơn.

Y cắn chóp lưỡi, vẫn cứ một mình miễn cưỡng gánh vác cỗ quái lực kia, không có rút kiếm, cũng không có phản kích, hai chân vững vàng mà dính trên đất, đầu gối không chịu cong đi.

Y cắn răng thấp giọng nói: "...

Ta là người Phong Lăng sơn, ta không cần hướng về bất kỳ ai cúi đầu."

Lúc này, Mạnh Trọng Quang đang ôm kiếm ở góc ngủ gà ngủ gật.

Bởi vì nam nữ không phân chung diễn võ trường để huấn luyện, mấy nữ tử khác phái chỉ có thể tụ lại cùng nhau, xa xa nhìn lại, hai gò má ửng đỏ đối với dung mạo của hắn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mạnh Trọng Quang đã thành niên nằm một mình ở đó chính là một bức tranh mỹ nhân giữa thiên nhiên mưa khói, tay, môi, thùy tai, cổ, mắt cá chân đều là cực mỹ, chọc người suy tư không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!