Edit: Lune + Tô
Beta: Tô
Quý Xán về đến nhà đã bắt đầu lao vào làm đề, cậu thích quá trình giải các câu hỏi, hơn nữa đây cũng là việc cậu thành thạo nhất từ sau khi đến thế giới này.
Làm được một nửa, đột nhiên có một loạt tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu.
"Có việc gì không?"
Quý Xán mở cửa phòng ra, thấy bên ngoài là một thiếu niên mặc đồng phục Nhất Trung đang đứng, thấp hơn cậu độ nửa cái đầu. Đây hẳn là đứa em trai tên Đào Lãng do mẹ kế cậu dẫn theo, lúc này đang dùng một đôi mắt chó con nhìn cậu.
So với bề ngoài trông vô hại thì đúng là hoàn toàn bất đồng. Cậu nhớ rõ Đào Lãng được tác giả miêu tả là một đứa em trai hoa sen trắng đầy tâm cơ, cướp tình thương của ba đoạt gia sản, kết cục thê thảm cuối cùng của Quý Xán cũng có một phần đổ dầu vào lửa của vị này.
Nhưng đó là những miêu tả trong sách, hiện giờ đối mặt với Đào Lãng, Quý Xán cũng không đặc biệt cảm thấy chán ghét gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn y, trên mặt mang theo vẻ hơi bực bội vì bị làm phiền.
Đào Lãng ngẩng đầu nhìn cậu, lễ phép đâu vào đấy nói: "Ba bảo em lên gọi anh."
3
"Biết rồi, lúc nữa xuống." Quý Xán đóng cửa lại, định làm nốt đề kia rồi xuống tầng tìm người.
Không ngờ còn chưa kịp đặt mông xuống ghế, bên ngoài lại vang lên một trận đập cửa thô bạo. Mặt Quý Xán tối sầm xuống đi ra mở cửa, còn chưa kịp nói gì đã nghe mắng té tát.
"Gọi anh nhiều như thế cũng không biết đường trả lời, điếc rồi à?" Quý Hoa Mậu bụng phệ đứng ngoài cửa, khuôn mặt chữ điền tràn đầy vẻ cáu kỉnh: "Cả ngày chỉ biết ở nhà chơi game! Đúng là làm mất mặt nhà họ Quý!"
"Anh nhìn Đào Lãng mà xem. Thành tích học tập cuối năm đứng đầu khối lớp 10 không nói, vừa khai giảng học kỳ mới đã được trường đại học trọng điểm để ý. Còn anh thì sao? Suốt ngày chỉ biết gây chuyện cho tôi!"
Không ngờ quan hệ trong gia đình này lại căng thẳng tới vậy.
Quý Xán vẫn luôn đứng chờ đến khi Quý Hoa Mậu nói xong, lúc này mới rũ mắt nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói lạnh như băng: "Mắng xong chưa?"
"Anh, thái độ của anh là sao đấy?" Quý Hoa Mậu nhìn biểu tình dầu muối không ăn của Quý Xán làm cho tức đến mức hô hấp cũng trở nên dồn dập. Trong cơn tức giận đã giơ tay phải lên.
Quý Xán cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ba còn tính đánh con à?"
"Anh nghĩ tôi không dám chắc?" Lông mày Quý Hoa Mậu dựng ngược, mắt trợn trừng, hận không thể tát cho đứa con trai bất hiếu vẫn luôn đối nghịch với ông này ngã xuống đất.
Tất nhiên Quý Xán sẽ không đứng im để cho ông đánh oan uổng như vậy, cậu né tránh đều là kính trên nhường dưới, nếu không với tính cách của cậu đã sớm đánh lại rồi.
Nhìn Quý Xán bày ra tư thế phòng ngự, Quý Hoa Mậu càng tức giận hơn, hạ quyết tâm muốn cho tên nhóc này hiểu rõ thế nào được gọi là phép tắc trong nhà.
Ngay lúc cái tát chuẩn bị rơi xuống, một người phụ nữ mặc trang phục phong cách Morandi* chạy tới, vừa ôm Quý Hoa Mậu vừa kêu lên: "Lão Quý, dừng tay!"
3
*Được đặt theo tên của một nghệ sĩ người Ý, tên đầy đủ là Giorgio Morandi. Ông là người nổi tiếng với tranh tĩnh vật mặc dù ông cũng vẽ về phong cảnh và hoa. Màu sắc trong các bức tranh của ông thiên về những màu đất, màu tự nhiên, màu pastel. Sau này phong cách màu này được dùng nhiều trong nghệ thuật, trang trí nhà cửa và phối màu quần áo.
"Em lại còn bênh cho nó? Em xem thái độ nó như thế nào kìa!" Tuy ngoài miệng Quý Hoa Mậu còn đang oán trách nhưng cánh tay cũng thuận thế buông xuống.
"Đừng nói Tiểu Xán như vậy." Người phụ nữ bắt đầu làm người hòa giải, dịu dàng nói: "Chính anh cũng từng có thời đi học, cũng biết là trong trường học luôn có người không học tốt mà."
7
"Nhưng cũng không đến mức đứng nhất đếm ngược thế kia?!" Quý Hoa Mậu không còn phát hỏa nữa nhưng vẻ mặt vẫn đen xì như cũ: "Đúng là nghiệt mà, sao tôi lại sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như vậy chứ?"
3
Quý Xán: "Vô cùng đồng cảm, sao tôi lại có một người ba bộp chộp cáu kỉnh như vậy chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!