Chỉ thấy xung quanh trăm trượng sau thân Liễu Liễu Di nổi lên từng vòng dải âm, giống như gợn sóng đánh tới không ngừng.
Những dải âm này vừa hiện ra, lập tức phá không bay đến, công kích liên miên.
Thân hình sơ sinh của Sơ Tử chân nhân hừ lạnh, ông ta cấp tốc lui về trăm trượng. Từng dải âm công kích phía sau đánh tới đều hụt, song nhạc khí uy lực bậc này công phá đại địa, quả thực là như mưa thiên thạch rơi xuống vậy.
Bên trong Kim Quan Điểu mấy người nhìn tới trợn mắt há miệng, cũng quá kinh liệt đi.
Quảng Hà thành bên dưới thế mà chỉ dính một vòng dải âm, lập tức bị san thành bình địa cả rồi.
Chỉ có Mệnh Tại Y và Quang Niên ba người giữ được tâm tình, không có kích động như hai kẻ kia.
Mệnh Tại Y cấp thấp chiến đấu, nhưng kiến thức mấy trăm năm đem lại không ít cái nhìn khách quan.
Dù là ở cấp bậc nào chiến đấu, tiết tấu của phàm nhân hay tu giả đều không ít thì nhiều sẽ đôi chút giống nhau. Khác nhau ở chỗ kinh nghiệm, cùng lực phá hoại kinh khủng hơn mà thôi.
Lấy như hai người kia đang chiến đấu, nhìn thì có vẻ ra tay mạnh mẽ, sắp phân sống chết tới nơi rồi. Kì thực đây mới chỉ là dạo đầu, đôi bên đang thăm dò thực lực đối phương.
Những kẻ chiến đấu có kinh nghiệm thì đều hiểu, cho dù cảnh giới đôi bên có chênh lệch chăng nữa, nếu không cách biệt quá nhiều chắc chắn sẽ không tự phụ khinh địch.
Chiến lực tổng thể rèn giũa từ nhiều phương diện, chỉ nhìn cảnh giới để phán xét đối thủ mạnh hay yếu, đó chính là loại có đầu mà không có óc.
Chiến đấu bậc này nổ ra, sẽ không có chuyện đôi bên đối diện thi nhau vỗ chưởng, bên nào yếu hơn thì sẽ thua bỏ chạy đâu.
Phàm nhân thì có, tiên giả thì không. Lên đến tiên giả, ắt phải thấu rõ đạo lý đó.
Có chút đầu óc, tất nhiên sẽ vạch ra chiến lược cụ thế. Còn đối với cảnh giới chênh nhau quá nhiều, đương nhiên những lời trên đều là dư thừa.
Ngay lúc mấy người quan chiến, chợt thấy một màn khó tin.
Liễu Liễu Di chớp được thời cơ liền sử ra mấy chiêu ám toán, đẩy cho Sơ Tử chân nhân lui về rất xa. Nhưng ngay lúc ấy không nói hai lời, bà ta liền quay đầu bỏ chạy.
Nhìn một dải tàn ảnh nơi phương xa còn lưu lại, Sơ Tử chân nhân không những vui mừng, ông ta còn thêm thận trọng mấy phần.
Đôi bên cấp bậc ngang nhau, bản thân ông danh xưng một trong tứ đại chỉ dưới Thánh cảnh. Nhưng nàng ta cũng không phải loại hư danh, chỉ là xưa nay chưa từng tham chiến mà thôi.
Ngay lúc ông thận trọng mười phần, chợt trước mắt ông ta hiện ra một trang mỹ phụ.
"Sơ nhi!"
Âm thanh già nua từ xa xưa vọng về, để cho Sơ Tử chân nhân ngưng trệ giây phút.
Xung quanh ông ta một vườn hoa thược dược nở hoa, khung cảnh ông đang nằm trên nôi trước nhà.
Trước mắt ông một sườn dốc thoải, căn nhà lụp xụp điêu tàn.
"Mẫu… mẫu thân…!"
Sơ Tử chân nhân khô khốc nói, nửa câu mãi không dứt tiếng.
Người đứng trước mặt ông ngấn lệ, chính là mẫu thân đương thời của mình. Gương mặt kia, dù là bao năm tháng trôi qua ông ta vẫn nhớ rõ mồn một.
"Sơ nhi, con dậy rồi đấy à? Sơ nhi ngoan, đói rồi đúng không? Để nương cho con ăn!"
Sơ Tử chân nhân ngờ ngợ, thế rồi ông ta cũng nhận ra.
Đây đúng là căn nhà của ông lúc sinh thời, một mình mẫu thân kia trước mắt nuôi ông lớn khôn. Sao ông có thể quên được..
"À ờ đúng rồi… suýt thì ta quên!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!