Trên đường trở về nhà, cô cứ mãi tò mò về vấn đề liên quan đến chuyện tình đã qua giữa anh và Tống Bội Sang nhưng vì e ngại nên Bạch Nhiễm không dám hỏi. Vĩ Luân tập trung lái xe, tuy nét mặt có chút khó gần nhưng bên trong anh lại là người ôn nhu, nhã nhặn.
- Những gì Bội Sang nói lúc nãy, cậu đừng để trong lòng.
Bạch Nhiễm có chút ngạc nhiên nên đưa mắt nhìn anh, Vĩ Luân còn chủ động an ủi cô nữa sao, thật chẳng thể ngờ tới.
- Tôi không để bụng chuyện nhỏ nhặt đó đâu. Mà Vĩ Luân này, tại sao... cậu và Bội Sang lại chia tay nhau vậy?
Sau cùng vẫn là sự tò mò chiến thắng, với bản tính chua ngoa lại tự cao như Tống Bội Sang, cô thật sự rất thắc mắc về nguyên do khiến anh và cô ta đường ai nấy đi. Thấy Vĩ Luân im lặng, cô hơi ngượng ngùng vì nghĩ rằng mình đã bị anh lơ đi. Bạch Nhiễm chỉ đành hướng mắt về phía cửa xe để quan sát đường phố rồi nói một câu vớt vát:
- Nếu cậu không tiện tâm sự thì thôi, là do tôi đã quá nhiều chuyện rồi.
Thái độ này của Bạch Nhiễm có chút uỷ mị thì phải, anh đang tập trung lái xe nên nhất thời chưa kịp trả lời, Vĩ Luân từ tốn đáp:
- Do chúng tôi không hợp nhau, quan điểm quá khác biệt nên không thể dung hoà.
Xem ra Mạch Vĩ Luân cũng không quá phũ, vậy mà cô còn tưởng lần này mình nhiều chuyện rồi bị anh cho ăn bơ luôn rồi chứ. Bất chợt xe dừng lại bên lề đường, trước một quán coffee, cô vội cất lời:
- Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại dừng xe?.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Anh tháo dây an toàn, bình thản đáp:
- Tôi mua coffee.
Bạch Nhiễm có chút khó hiểu nên vội đáp:
- Đã tối rồi mà cậu còn uống coffee.
Cô không nghĩ anh có thói quen lạ như vậy. Vĩ Luân mở cửa xe, đồng thời đáp lại một câu:
- Hôm nay tôi cần tỉnh táo để làm việc đến khuya.
Cửa vừa đóng lại, cô chưa kịp nghĩ gì thì anh đã cúi người, gương mặt nam thần nhìn vào cửa sổ xe rồi nói:
- Cậu muốn uống gì không?
Theo phản xạ, cô ngước mắt nhìn anh, cô thấy chẳng có thức uống nào thơm ngon bằng chàng trai đang đứng bên ngoài xe, mỗi lần nhìn thẳng vào mặt anh, tim cô lại vô thức đập mạnh.
- Ừm... tôi... tôi cũng uống giống cậu.
Anh đi vào trong quán, cô ngồi yên trên xe, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh. Đột ngột va vào mắt cô là hình ảnh hai gã đàn ông đang ngồi uống nước ở bàn trên vỉa hè của quán. Điều đáng nói chính là bọn chúng trông rất giống hai kẻ đã đánh thuốc mê cô ở quán bar.
Khoảng cách có hơi xa, cô cần nhìn rõ hơn một chút. Bạch Nhiễm xuống xe, bước gần đến phía chúng để quan sát thật kỹ: "Là bọn chúng, đúng là chúng rồi".
Một trong hai tên bất chợt hướng mắt nhìn về phía cô, Bạch nhiễm lo sợ mình bị phát hiện nên cô lập tức cúi người thấp xuống, đứng nép phía sau một chiếc ô tô khác. Đang quẩn quanh với dòng suy nghĩ trong đầu, đột nhiên cô giật cả mình khi mặt có cảm giác âm ấm. Chưa kịp định thần đã nghe thấy giọng nói của anh:
- Cậu làm gì mà lén lút vậy?
Chẳng biết tên mặt lạnh này đã đến đứng cạnh cô từ lúc nào, anh áp nhẹ ly coffee lên má cô, xém chút dọa cô đau tim mà ngất rồi.
- Tôi...
Cô chưa trả lời anh thì đã thấy bọn người khả nghi đứng dậy rời đi. Bọn chúng bước về phía một chiếc xe hơi đang đỗ cập sát lề đường. Vĩ Luân khẽ chau mày nhìn cô vì hoang mang. Trong tình huống cấp bách, cô vội kéo tay Vĩ Luân:
- Chúng ta mau đuổi theo chiếc xe đó đi, nhanh lên.
Anh chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, thấy Vĩ Luân cứ đứng ngây ra đó, cô vội giục:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!