Mấy ngày nay Kim Taehyung thường xuyên ra ngoài từ sớm đến tối mới về nhà. Có lẽ chỉ vì công việc bận rộn, nhưng với người đang có thai như cậu chắc chắn không nghĩ vậy, tâm trạng buồn bực cộng thêm chuyện của hắn khiến cậu hoài nghi Kim Taehyung đang có ai đó ở bên ngoài.
Ngoài việc đó ra hắn chẳng có gì bất thường cả. Phải nói là cực kì quan tâm đến cậu dù là những điều nhỏ nhặt nhất, tất cả thảm trong nhà đều được thay mới vì hắn sợ loại cũ quá trơn, cạnh bàn hay mấy góc nhọn cũng được bọc lại kĩ càng, chu đáo như vậy còn nghi ngờ gì nữa đây.
Suy nghĩ một lúc mới thấy bản thân quá hồ đồ, Kim Taehyung đã hứa sẽ không làm cậu buồn lần nữa thì nhất định làm được, nhất định là vậy mà, phải không?
Không nghĩ gì thêm, cậu lấy điện thoại gọi cho người kia, một lúc sau có người bắt máy, một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ đầu dây bên kia.
"Cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy?"
"..."
"Giờ Kim tổng đang bận nên không nghe máy được, có gì cứ nói, tôi sẽ nói lại với anh ấy."
"..."
Jeon Jungkook từ đầu đến cuối không nói nửa lời, hai tay sớm nắm chặt lấy ga giường, mắt hằn lên vài tia máu trông rất đáng sợ.
Người phụ nữ kia vốn còn định nói gì đó thêm nhưng cậu đã tắt máy để gọi cho một người khác, lần này đến lượt thư ký Han. Sau khi nói rõ về địa điểm hắn đang ở, cô bắt đầu cảm thấy hoang mang, trước nay chưa từng thấy cậu để ý đến mấy việc gì, đột nhiên lại hỏi vậy chắc chắn có chuyện gì rồi.
Bên này cậu được bác Kwang đưa đến địa chỉ khi nãy, vừa mở cửa bước xuống liền nhìn thấy hắn cùng một cô gái từ nhà hàng bước ra. Đi được một đoạn thì cô gái kia vấp phải gì đó rồi ngã vào người hắn.
Mọi thứ xung quanh như đang sụp đổ, không ngờ Kim Taehyung lại lén cậu có người mới ở bên ngoài. Không muốn nhìn thấy cảnh này đành bước lại vào trong xe. Chỉ là lúc đó cậu đã không nhìn thấy hắn thẳng tay đẩy cô gái kia ra khỏi người mình.
Xe bắt đầu lăn bánh đi qua khỏi hai người bọn họ. Jungkook mang một bụng ấm ức không thể làm gì, nước mắt cứ vậy tuôn như mưa. Cậu chỉ dám khóc thút thít chứ không dám khóc nấc lên, thỉnh thoảng lại dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt.Tối đó khi hắn về nhà không thấy cậu đâu, bước vào phòng liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi trên giường, đèn cũng chẳng thèm bật, cửa sổ mở toang mặc kệ bên ngoài gió lớn ra sao.
Mở đèn lên rồi đi đến gần, lúc này hắn mới thấy hai mắt cậu đã sưng húp, mặt mày đỏ ửng, cả người cứ run lên từng đợt.
"Jungkook, em sao vậy, nói anh nghe có chuyện gì?"
Không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, điều đó càng làm hắn lo lắng hơn bao giờ hết.
"Nói anh nghe được không?"
"Mấy hôm nay anh đã đi đâu?"
"Anh đi làm."
"Nói dối, anh ra ngoài gặp cô gái kia còn dám nói đi làm, Kim Taehyung anh lại lừa dối tôi nữa phải không?"
Cậu như bùng phát hết những gì uất ức trong lòng, giọng nói xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào. Phải rất bình tĩnh cậu mới có thể đứng đây nói chuyện với hắn.
"Nghe anh nói đã, cô gái đó là đối tác của công ty thôi, anh và cô ta không có quan hệ gì hết."
"Ôm nhau như vậy còn nói không có gì, anh nghĩ tôi vẫn là thằng ngu lúc trước hay sao?"
Càng nói Jungkook lại càng kích động hơn, cứ nhớ đến những chuyện khi nãy tim lại đau thắt tưởng chừng không thở được.
Hắn biết rõ bản thân bị hiểu lầm nhưng không thể nói gì vì cậu đang rất kích động, giờ phút này có giải thích thế nào cũng chẳng lọt vào tai.
"Em nghe anh bình tĩnh lại một chút, kích động như vậy không tốt cho em bé đâu."
"Mặc kệ tôi."
1
Cậu đưa tay cầm lấy lọ hoa trên bàn ném thẳng về phía hắn, Kim Taehyung nhìn thấy nhưng không né mà đứng đó để lọ hoa lao đến rơi vào chân mình. Dòng máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra rồi chảy xuống sàn nhà, vết thương dường như khá sâu vì máu chảy ra rất nhiều.
"Lúc này có lẽ không thích hợp để nói chuyện, em cứ nghỉ ngơi đi, mấy thứ này để anh dọn dẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!