Cha Eun Woo?
Cái tên này nghe rất quen. Trong trí nhớ của hắn dường như có chút kí ức gì đó về người này, vậy mà ngay lúc này lại không tài nào nhớ ra.
Park Jimin nhìn lên cầu thang thấy hắn đang đứng lấp ló, biết hắn cố tình nghe trộm, nó hắng giọng một tiếng thật to rồi nhìn hắn cười cười.
"Tôi nhớ cậu đâu có thói quen nghe lén như vậy Kim tổng?"
Hắn biết mình bị phát hiện, lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày, cho hai tay vào túi quần ung dung bước từng bước xuống chỗ bọn họ.
"Vô tình đi ngang thôi."
Nhìn hai người bọn họ cứ né tránh ánh mắt nhau nó liền hiểu ngay họ là cần một không gian riêng, Park Jimin này nói về độ hiểu chuyện thì không ai bằng đâu.
1
"Tôi về trước, hai người từ từ nói chuyện."
Hoàn toàn trái với sự tính toán. Sau khi nó ra về hai người vẫn giữ bầu không khí im lặng đó, không ai chịu mở lời trước. Hắn vào bếp lấy một ly nước rồi về phòng. Cậu thì vào bếp chuẩn bị cho bữa tối. Uổng công tạo cơ hội bây giờ toàn bộ đều thành công cốc.Một tuần sau.
Choi Minyoung về nhà đã gần một tuần, nhờ sự chăm sóc của hắn nên cô ta hồi phục rất nhanh.
Dĩ nhiên chuyện hắn không chịu ly hôn cô ta cũng đã biết. Lúc đầu cô ta còn nghĩ là mình nghe nhầm. Chỉ nghĩ đến thôi cô ta đã điên tiết lên, chắc chắn hắn đã có tình cảm với cậu, chỉ cần nhìn sơ qua đã biết, mấy chuyện này sao qua mặt được cô ta.
Không! Choi Minyoung này làm sao có thể thua Jeon Jungkook.
37
Lấy điện thoại trong túi xách ra, cô ta nhấn vào một dãy số không tên, chỉ mất một lúc đã có người bắt máy, cả hai hẹn nhau tại một nơi nào đó để tiện bàn công việc hơn.
Choi Minyoung sau khi ra khỏi nhà đã bắt xe đến điểm hẹn. Là một khách sạn khá xa nhà hắn. Vừa đến nơi nhân viên tiếp tân đã đưa chìa khoá phòng, đứng trước cửa phòng gõ cửa một lúc lâu mới có người ra mở cửa, người đàn ông kiabchỉ quấn mỗi cái khăn tắm trên người.
"Choi tiểu thư hôm nay có việc gì mà đến tìm tôi vậy?"
"Tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện."
"Thương lượng?"
"Đúng vậy."
"Là chuyện gì?"
Cô ta nhếch môi cười đắc ý rồi ghé sát tai tên kia nói nhỏ gì đó, càng nghe vẻ mặt tên đó càng phấn khởi trông thấy, có lẽ đây không phải loại chuyện tốt lành gì.
"Nhưng nếu anh ta biết thì tôi chết là cái chắc."
"Cậu cứ yên tâm, ngoài tôi và cậu sẽ không có ai biết chuyện này."
"Dù vậy thì..."
"Cậu không muốn cậu ta sao?"
57
Câu nói như gãi trúng điểm ngứa tên đó, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt rên rỉ của cậu khi nằm dưới thân là đã không chịu nổi, dục vọng như che mờ lí trí khiến tên đó nhanh chóng gật đầu chấp nhận thoả thuận này.
6
Choi Minyoung rời khỏi căn phòng kia, cô ta đang rất hả hê, chỉ cần sau ngày mai cậu sẽ phải biến mất khỏi cuộc sống của hắn mãi mãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!