Không khí trong phòng khách nhanh chóng bị tiếng rên rỉ của hai người nào đó làm cho nóng lên.
Kim Taehyung vẫn giữ nguyên tư thế liên tục đâm rút vào bên trong cậu. Cơ thể Jungkook bị mồ hôi và tinh dịch của hắn dính vào người.
Cự vật to lớn vẫn không ngừng chen chúc qua lỗ nhỏ mà thâm nhập vào bên trong. Từ lúc bắt đầu quan hệ đến giờ đã được một lúc vậy mà cậu vẫn còn chật như vậy, đã mấy lần bị thít chặt làm hắn suýt bắn ra, cũng may hắn biết kiềm chế nên không để việc đó xảy ra.
Dâm thủy từ hậu huyệt chảy ra làm ướt cả một mảng sofa, nhờ vậy mà hắn ra vào cũng trở nên dễ dàng hơn.
Thêm vài lần như vậy hắn mới chịu bắn hết tất cả vào bên trong cậu. Bụng dưới hơi nhô lên khi tiếp nhận tinh dịch từ hắn.
Những chuyện sau đó... hình như là không còn sau đó nữa vì cậu thật sự đang rất mệt, hai mắt cứ díu lại không còn thấy rõ khung cảnh trước mắt mình, cứ như vậy đến khi cậu đã hoàn toàn không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.Cả thân người nằm dài trên sofa, chỉ duy nhất một cái áo sơ mi che đi những chỗ cần che, còn lại đều trống trơn. Jungkook sớm đã tỉnh nhưng vì cơn đau nơi hạ thể nên không thể cử động được.
Cậu chỉ có thể nằm đó suy nghĩ, suy nghĩ về chuyện tối qua, suy nghĩ về việc hắn làm, suy nghĩ xem tại sao hắn lại đối xử với cậu như vậy.
Từng giọt nước mắt lăn dài rồi thấm vào cái áo đang che trên người. Cậu khóc nấc lên như một đứa trẻ, chỉ hôm nay thôi, cậu muốn được khóc hết tất cả uất ức trong lòng mà bản thân đã chịu đựng.
Dì Song vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy tất cả, nếu lúc này dì an ủi liệu có đủ để vết thương trong lòng cậu vơi đi? Dì thương đứa nhỏ này lắm, thương vì nó cứ mãi ngu ngốc đâm đầu vào thứ tình yêu chết tiệt này, so với đơn phương thì tình yêu này còn đau đớn hơn gấp trăm lần.
Tấm chăn dày từ tay dì nhanh chóng bao phủ lấy cả người cậu. Dù sao thì tấm chăn này cũng sẽ giúp cậu đỡ ngại ngùng hơn khi nói chuyện với dì.
Đặt cằm cậu tựa lên vai mình, dì đưa tay vuốt nhẹ tấm lưng gầy đang run lên vì cố kiềm nén tiếng nấc. Đến lúc nào đứa nhỏ này mới có được cuộc sống hạnh phúc đây?
"Con đã... hức... làm gì sai sao?"
36
"Con không làm sai gì hết, chỉ là thiếu gia chưa nhận ra mà thôi, rồi một lúc nào đó cậu ấy sẽ nhận ra."
1
"Ba năm nay mọi cố... hức... gắng của con chẳng lẽ đều không lọt vào mắt anh ấy."
"Tình yêu trải qua thử thách là điều hiển nhiên thôi."
"Nhưng anh ấy không xem nó là tình yêu."Nhìn lại bản thân trong gương làm cậu không khỏi sững sốt. Từ khi nào mà đôi mắt cậu lại sưng húp lên như vậy, quầng thâm trên mắt so với vài ngày trước rõ lên trông thấy. Từ cổ dài xuống bụng không nơi nào là không có dấu hôn của trận hoan ái hôm qua.
Cậu rất nhanh sửa soạn rồi lên xe đi thẳng đến Kim gia. Ngày mai là sinh nhật bà Kim nên cậu phải đến đó để phụ giúp một số việc, dù bà ấy không bảo nhưng cậu biết rõ nếu mình không đến chắc gì sẽ yên.
Không khí Kim gia trông có vẻ náo nhiệt hơn mọi ngày, một số người bạn của bà Kim đã sớm đến nhà trò chuyện rôm rả cả phòng khách. Với thế lực của Kim gia thì việc làm thân là điều có lợi, vậy nên ai cũng nhân cơ hội đến để nịnh hót vài lời mong Kim gia để mắt đến công ty mình.
Cậu chào hỏi vài tiếng thì đi vào bếp phụ mọi người chuẩn bị thức ăn cho buổi tiệc. Kim Seokjin cũng đến để phụ một tay, nhìn vẻ ngoài như này ai biết được người này lại nấu ăn giỏi đến vậy.
"Thì ra anh cũng biết nấu ăn?"
"Nè nhóc, lúc ở nước ngoài anh đều là tự nấu ăn đó, với lại đây đâu phải chuyện gì khó."
"Ra là vậy."
"Mà nhìn sắc mặt em khó coi quá, hay là lát nữa anh khám cho em."
"Anh nói cứ như là bác sĩ ấy."
"Thì anh là bác sĩ mà."
61
"Hả?"
Vẻ mặt ngạc nhiên này không chỉ Jungkook mà tất cả mọi người ai cũng đều như vậy khi nghe tin này. Nhắc đến chuyện này thì lại khiến Kim Seokjin đau đầu. Vốn dĩ ban đầu bác Dong Min đã bắt buộc y phải học về lĩnh vực kinh doanh nhưng khi sang nước ngoài Seokjin đã lén sửa lại thành ngành y. So với lĩnh vực kinh doanh nhàm chán đó thì việc chữa bệnh cho người khác thú vị hơn nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!