Lại một năm xuân về hoa nở.
Bánh bao nhỏ thứ hai nhà Hạ Vân Tỉnh sinh ra vào đúng mùa xuân.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ tâm tâm niệm niệm của Nghi Bảo chính là, đứa bé thứ hai nhà họ Hạ vẫn là một thằng nhóc, không phải là em gái nhỏ mà cậu bé mơ ước bấy lâu.
Cặp mắt đen láy của Nghi Bảo tròn như quả nho, lúc ấy, khi biết "tin dữ" này, cậu bé đột nhiên ầng ậc nước mắt, nước mắt lưng tròng, kiềm chế bản thân nghẹn ngào không khóc thành tiếng, hô to "trả em gái cho con đi".
Biên Lê dở khóc dở cười, tranh thủ lúc thanh viên mới tới gia đình
- bé cưng kia bình yên đi vào giấc mộng, cô gọi Nghi Bảo vào phòng mình, sau đó ôm cậu nhóc vào lòng.
"Đây là em trai ruột của con, em trai cưng của con mà, ở trong lòng bố mẹ, hai đứa đều như nhau." Biên Lê vừa nói vừa xoa xoa mái tóc trên đầu Nghi Bảo.
Lúc này, Nghi Bảo đang cố chịu đựng biểu hiện tràn ngập tình yêu của mẹ, cái hiểu cái không mà gật gật đầu.
"Cho nên Đoàn Đoàn à, con đừng cứ lén lút nói xấu sau lưng em trai con là bé xấu quá, em nghe thấy, em sẽ buồn lắm!" Biên Lê cầm một miếng bánh kem nho nhỏ ở trong tay, lắc tới lắc lui ở trước mặt Đoàn Đoàn, nhưng mà lại không cho cậu bé ăn.
Nghi Bảo nhăn nhăn cái mũi nhỏ, có chút khó hiểu: "Nhưng mà mẹ ơi, mẹ bảo con là phải làm người thật thà, không được nói dối mà."
"Đúng rồi." Biên Lê lên tiếng, cắn bánh kém rồi nhai nhai, nuốt xuống.
"Nhưng mà bây giờ em gái trông nhăn nheo dúm dó, chẳng khác gì con chuột con ấy, con không muốn nói dối." Nghi Bảo nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc, nghe cứ như thật vậy.
"..."
"Là em trai! Không phải em gái!" Biên Lê nói xong, véo mặt của con trai mình một cái.
Nghi Bảo bị véo thì nhe răng trợn mắt, hai mẹ con trò chuyện một lát thì trật đường ray, cãi nhau tùm lum.
Đúng lúc này, Hạ Vân Tỉnh tắm xong ra khỏi phòng tắm, tóc đen vẫn còn ướt, rũ xuống hàng mi.
Anh khẽ giơ tay lên, mái tóc được hất lên toàn bộ, để lộ hàng lông mày xinh đẹp.
Hạ Vân Tỉnh hơi giương mắt, nhìn thấy một lớn một nhỏ đang cãi nhau vô cùng vui vẻ thì từ từ lên tiếng: "Đây là làm sao?"
Nghi Bảo nghe thấy tiếng nói của bố mình, bé thức thời đứng thẳng người, làm bộ phủi bụi trên quần áo của mình, sau đó thơm chụt một cái vào má mẹ mình: "Mẹ ơi, con lên tầng đi ngủ đây."
Bé Đoàn Đoàn nói xong thì xoay người, nhìn bố mình.
Hạ Vân Tỉnh cầm khăn lông, đứng ở tại chỗ, thấy vậy thì nhướng mày, chờ động tác tiếp theo của Nghi Bảo.
Nhưng vẻ mặt của thằng nhóc rất giống anh kia lại không thay đổi gì, chỉ gật gật đầu với HVT mang tính tượng trưng, sau đó quay đầu lại chạy đi luôn, sau khi mở cửa ra thì nhoáng cái đã chạy mất tiêu.
Hạ Vân Tỉnh: "..."
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Nghi Bảo chạy lên tầng huỳnh huỵch ở ngoài cửa.
Biên Lê không nhịn nổi, trực tiếp ngã nhào ra sau, cười sằng sặc.
Hạ Vân Tỉnh thản nhiên đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh cô: "Em cười cái gì?"
"Cười hai người trẻ con ấy, lần trước Nghi Bảo bị anh mắng một trận thì lạnh nhạt với anh luôn. Anh thì sao, mặc dù bây giờ không nói nhưng thật ra anh cũng muốn được nó thơm một cái." Sau khi Biên Lê nói xong thì tạm dừng một chút, tự khẳng định: "Hai quỷ ấu trĩ, một nhỏ ấu trí, một lớn ấu trĩ."
"Hai chuyện này có thể giống nhau sao?" Hạ Vân Tỉnh nói bằng giọng lạnh nhạt: "Lần trước nó đọc loại sách kia, anh lại không thể mắng nó chắc?"
Nhất là tên quyển sách kia.
Hạ Vân Tỉnh nhìn thì cảm thấy, mình cần phải thiết lập sự uy tín của một người bố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!