Chỉ vài tuần sau đó, Kim gia đón nhận tin dữ khi cảnh sát báo rằng Kim Taehoon đã tự tử, sau tất cả có lẽ đây là cái kết tốt nhất cho hắn ta.
4
Lee Hee Jin sau khi ra viện cũng đã đến mộ hắn ta, ả đặt nhẹ bó hoa ly xuống trước mộ, có lẽ ả chưa từng nói bản thân thật sự yêu Kim Taehoon, ban đầu thì đúng là vì tiền nhưng sau đó mọi thứ lại thay đổi khiến ả không lường được.
4
"Kim Taehoon, duyên nợ của tôi và anh chỉ tới đây, tôi muốn anh biết trên đời này vẫn còn rất nhiều người yêu thương anh, kể cả tôi... tạm biệt."
Cho đến lúc mất, ngoài gia đình ra cũng chỉ có ả là đến mộ hắn ta trong khi những người được cho là bạn tốt kia lại chẳng thấy đâu. Tiếc là hắn ta không thể nào nhìn thấy tấm chân tình này.
Kim Taehyung lúc này cũng vừa mới đến, thấy ả bước ra hắn nhanh chóng đi đến đặt vào tay ả một cái usb.
"Thứ này có lẽ sẽ giúp cô trút bỏ được gánh nặng trong lòng."
Về đến nhà ả lập tức mở usb lên xem thử, trong đó là một đoạn clip của Kim Taehoon, có lẽ nó được quay trước khi việc kia xảy ra.
"Chào cô Lee Hee Jin, tôi cũng không biết sao bản thân lại quay đoạn clip này, chỉ là có một số chuyện không thể nói thành lời nên tôi muốn mượn đoạn clip này gửi đến cô. Lúc trước tôi đã từng nghĩ bản thân yêu cô, nhưng đến lúc này tôi mới biết hoá ra trước giờ tôi chưa từng quên được Jungkook, dù có làm gì thì em ấy vẫn ở trong lòng tôi. Tôi biết bản thân tồi tệ khi làm như vậy với cô, thật sự xin lỗi."
Ả bật khóc nức nở khi nhìn thấy hình ảnh trong đoạn clip, nếu như hắn ta biết suy nghĩ thì hôm nay đã không đi đến kết cuộc này, suy cho cùng là hắn ta quá ngu ngốc, ngu ngốc khi không nhận ra người bên cạnh yêu mình ra sao.
"Anh không còn nợ gì tôi nữa, xem như chuyện của chúng ta là một kí ức đẹp."Jeon Jungkook đã nhìn xa xăm được một lúc, hắn thấy vậy mới đi đến nhìn theo hướng đó xem xem cậu nhìn cái gì mà chăm chú như vậy.
"Sao thế?"
"Không có gì... chỉ là nghĩ đến Kim Taehoon lại thấy anh ta có gì đó đáng thương, dù biết anh ta đã làm nhiều việc sai trái nhưng em vẫn thấy anh ta đáng thương."
Hắn chỉ biết ôm lấy cậu từ phía sau, tay không quên xoa xoa bụng tròn.
"Chuyện gì đã qua cứ để nó qua đi, đừng nghĩ nhiều nữa."
Thấy cậu vẫn chưa vui lên được bao nhiêu, hắn liền nghĩ cách bày trò. Vén nhẹ lớp áo mỏng, hắn quỳ xuống ngang bằng bụng cậu, tai áp vào làm điệu bộ như đang nói chuyện cùng hai em bé.
"Em bé nói gì ba nghe không rõ... ba nhỏ buồn làm con buồn theo sao, để ba mắng ba nhỏ cho nhé."
Cậu bật cười vì sự trẻ con của người sắp làm ba này.
"Anh hỏi em bé xem em nên làm sao đây?"
"Em bé nói là ba nhỏ cười một cái là bé vui ngay."
"Thật vậy sao, vậy em không thể từ chối lời đề nghị này rồi."
Nhìn thấy người nhỏ chịu cười một cái làm hắn yên tâm hơn, hắn có thể làm mọi thứ để đổi lấy nụ cười của cậu, vì nụ cười đó quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Lúc này hắn mới đứng lên ngang bằng cậu, Kim Taehyung không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi anh đào, ban đầu chỉ định hôn nhẹ một cái, ai ngờ càng hôn càng hăng, lưỡi hắn bắt đầu xâm nhập khoang miệng cậu, đến khi sắp đến cao trào, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa và giọng nói của bà Kim.
"Jungkook à, mẹ có nấu canh gà, con mau xuống ăn cho nóng nhé?"
"Vâng ạ."
Cậu rời đi trong khi người kia đang đau khổ muốn chết, tưởng đâu hôm nay được bù đắp chút gì đó ai ngờ lại bị cắt ngang, mẹ à, con trai mẹ có ngày lên máu vì tức cũng không chừng.Kim Taeha ngồi chờ ở quán cà phê đã được một lúc, Song Hayoon là người hẹn nó ra đây vậy mà cô lại là người đến trễ. Nó phải uống thêm ba ly cà phê mới thấy cô cuống cuồng chạy vào trong quán.
"Xin lỗi tôi đến trễ."
"Sao cô không đợi tôi lấy vợ rồi hẳn đến?"
1
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!