Chương 42: Về Nhà

Tiếng súng vang trời khiến mọi thứ như ngưng đọng. Cứ tưởng hắn hoặc cậu sẽ trúng đạn nhưng không, người trúng đạn là Kim Taehoon.

Jung Hoseok từ phía cửa chính cầm súng đi đến, súng này là anh tự ý lấy của ba mình, nếu ông mà biết thế nào cũng cấm túc vài tuần cho xem. Đám vệ sĩ trước cửa đã bị người của anh xử lí, vừa bước vào trong, thấy hắn ta định nổ súng anh không thể đứng nhìn nên đành nổ súng trước.

2

Lúc này cảnh sát cũng vừa đến, Kim Taehoon bị giải về sở cảnh sát. Về phần Lee Hee Jin được Min Yoongi và Park Jimin đưa đến bệnh viện. Jeon Jungkook vẫn chưa khỏi hoảng sợ, bàn tay nắm tay hắn không ngừng run rẩy. Kim Taehyung không chần chừ đưa cậu ra ngoài, căn nhà này thật không đáng nán lại thêm lúc nào.

1

Cả hai không về nhà mà đến thẳng bệnh viện. Lee Hee Jin cũng may không gặp nguy hiểm gì, viên đạn trúng ngay bả vai nên phải may vài mũi, sau khi được đưa vào phòng bệnh cậu liền đi vào.

"Cô không sao chứ?"

"May là vẫn còn sống."

"Tại sao lại cứu tôi, lỡ như cô gặp nguy hiểm thì sao?"

"Cứ xem như chuộc lỗi về những chuyện đã làm với cậu đi."

1

Cậu quay sang nhìn người bên cạnh, Kim Taehyung hiểu ý liền đi ra ngoài để bọn họ có thời gian nói chuyện riêng.

"Jeon Jungkook, cậu may mắn lắm mới gặp được Kim Taehyung đó."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"Lúc chúng ta học đại học cùng nhau tôi đã rất ganh tỵ với cậu, một người lớn lên ở cô nhi viện như cậu lại gặp được thiếu gia giàu có như Kim Taehoon, chính vì vậy tôi mới tìm đủ cách để khiến anh ta thuộc về mình. Đến khi anh ta thuộc về mình rồi tôi mới biết Kim Taehoon là một thằng khốn."

4

Cậu nhìn người trước mặt bằng vẻ mặt đượm buồn, thì ra Lee Hee Jin cũng có nhiều chuyện khó nói như vậy.

"Cậu thật sự quá tốt để làm bạn với kẻ như tôi Jungkook à."

"Cảm ơn cậu đã đỡ viên đạn cho tôi."

Cuộc nói chuyện chỉ đến đây, cậu quay lưng ra khỏi phòng vì muốn để ả nghỉ ngơi, vừa đến cửa đã bị tiếng nói trong phòng kéo ngược lại.

"Chúng ta có thể làm bạn tiếp tục không?"

20

"Đương nhiên rồi."Sau khi về nhà, cậu tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào lòng hắn hệt như thỏ con, cả một buổi chiều cả hai chỉ nằm đấy ôm nhau. Bà Kim biết cậu trở về an toàn thì vui mừng hơn ai hết, cố ý nấu thật nhiều món ngon vì biết mấy ngày nay cậu chịu khổ không ít, đến khi lên phòng nhìn thấy cả hai như vậy bà chỉ đành quay xuống.

Jungkook nằm trong vòng tay hắn vừa chợp mắt được một lúc, dù đang ở trong vòng tay người thương nhưng cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, cứ mỗi khi nhắm mắt lại đều nhớ đến căn nhà đó, mọi thứ như cơn ác mộng, dù tìm mọi cách vẫn không thể xoá bỏ.

"Taehyung... Taehyung ơi cứu em... em sợ quá... hức..."

Kim Taehyung nằm bên cạnh nghe tiếng cậu vội siết chặt tay hơn, hắn không dám ngủ vì biết thế nào cậu cũng gặp ác mộng. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cậu dần bình tĩnh hơn, tay vẫn nắm chặt tay hắn không buông. Lau đi giọt nước mắt trên khoé mi, hắn hôn nhẹ lên trán người nhỏ rồi nằm xuống bên cạnh.Đến khi cả hai thức dậy đã là bảy giờ tối. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy khi mở mắt ra là gương mặt hoàn hảo của ba lớn em bé, nhìn thấy gương mặt ở khoảng cách gần như này làm cậu không khỏi xúc động, Kim Taehyung đang ở trước mặt cậu thật rồi.

Bàn tay nhỏ nhắn chạm vào sóng mũi cao vút, dần dần trượt xuống đôi môi mỏng, còn chưa kịp làm gì thì người kia đã há miệng ngậm lấy ngón tay cậu.

"Aaa... anh làm em giật mình, sao lại ngậm tay em chứ?"

"Nhân lúc anh ngủ giở trò sàm sỡ hả?"

"Không có mà... đồ đáng ghét... không nói chuyện với anh nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!