"Kim Taehyung cậu dám lớn tiếng với tôi?"
"Là em sai trước mà."
"Cậu... cậu... tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa."
*RẦM*
Cánh cửa bị đóng mạnh tưởng chừng sắp gãy, là hai người các người cãi nhau sao lại chút hết bực tức lên cánh cửa?
Chuyện này chắc phải quay lại hai tiếng trước. Kim Taehyung vừa về đến nhà đã không thấy Jungkook đâu, đi khắp nhà tìm mới thấy cậu đang trốn trong bếp lén ăn kem.
Cửa tủ lạnh mở toang, Jeon Jungkook ngồi trước tủ lạnh say mê ăn hộp kem dâu. Nhiệt độ từ tủ toả ra vừa đủ khiến người ta rùng mình, sở dĩ phải trốn ở đây ăn kem vì tuần trước hắn đã không cho cậu ăn kem nữa vì sợ bé bầu của chúng ta đau họng.
Ngoài mặt thì chấp nhận thế thôi chứ mỗi khi hắn đi làm cậu lại lén ăn một ít. Đến ngày hôm nay kem trong tủ đã vơi đi gần hết, cậu tiếc nuối ngồi bệt xuống đất ôm ôm hộp kem trên tay.
Đang ăn ngon lành thì lực đẩy từ phía sau đóng mạnh cửa tủ lại. Giật mình nhìn lên mới thấy hắn đã về nhà từ lúc nào, về nhà mà không lên tiếng còn đứng đây nhìn lén người ta.
"Anh về rồi."
Kim Taehyung giật lấy hộp kem trên tay cậu đặt sang một bên rồi kéo lên phòng. Bà Kim trên lầu đi xuống nhìn thấy hắn mặt mày đỏ bừng như rất tức giận bèn lên tiếng hỏi nhưng chẳng có ai trả lời.
Đóng cửa phòng lại, hắn cẩn thận để cậu ngồi lên giường còn mình đứng ở đối diện nhìn chằm chằm.
"Anh sao vậy?"
"Jeon Jungkook, anh đã dặn bao nhiêu lần sao lại không nghe hả? Bụng em rất yếu lại cố chấp ăn nhiều đồ lạnh, lần trước phải vào viện một lần chưa sợ phải không?"
"Nhưng chỉ một ít thôi mà."
2
Nếu đấy chỉ là một ít thì đâu cần phải giận dữ đến mức này, chỉ mấy ngày mà ăn tận mười hộp kem. Lỡ như lại đau bụng hay như nào thì biết phải làm sao. Kim Taehyung biết rất rõ sức khoẻ cậu nên mới cấm vậy mà vẫn cố cãi lại cho bằng được.
25
"Một ít của em là như vậy sao?"
"Em đã nói là một ít rồi mà, anh phiền thật đó."
2
"Anh phiền? Được, vậy từ nay em tự mà lo cho mình đi."
Vậy là sau đó chiến tranh bắt đầu nổ ra, cả hai cứ cãi nhau qua lại không ai nhường ai, phải đến lúc hắn lái xe đi đâu đó thì cuộc cãi vả mới kết thúc.
Jungkook tức giận leo lên giường trùm chăn lại ngủ, mọi thứ cứ lởn vởn trong đầu làm cậu không thể nào chợp mắt. Suy nghĩ kĩ lại thì lúc nãy bản thân dường như có chút quá đáng.
Về phía hắn tâm trạng không khá hơn là bao, sự bực tức làm hắn đánh mạnh vào vô lăng một cái, nhấn nhanh chân ga đến nơi hẹn với Jung Hoseok.
Vừa đến nơi đã uống cạn hai ba ly rượu, anh vừa nhìn đã biết ngay đứa em có chuyện không vui. Cố hỏi mãi mà hắn chẳng chịu mở miệng nói câu nào, lát sau khi đã hơi say mới chịu kể lại cho anh nghe. Hắn nói đó là một người bạn của mình chứ không nói ra sự thật, cả Jung Hoseok và Min Yoongi đều chưa biết chuyện này.
"Anh biết chuyện này là do vợ của bạn em sai nhưng bạn em chỉ cần nói cho em ấy hiểu là được rồi, cần gì phải lớn tiếng."
"Đó không phải là vấn đề, vấn đề là ở chỗ em ấy nói bạn em phiền ấy."
"Cái này thì anh không bênh được."
"Đến anh cũng thấy bực mình phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!