Chương 19: Đừng Khóc Nhé

Kim Taehyung hôm nay đưa Jungkook về cô nhi viện. Cũng đã lâu rồi không về, mẹ Shin và mấy em chắc chắn rất nhớ cậu.

2

Ngồi trong xe cậu háo hức nhìn ra bên ngoài như đứa trẻ. Cô nhi viện cách khá xa thành phố nên phải ngồi xe tận ba tiếng.

Hắn sợ cậu đau lưng nên bảo cậu tựa vào người mình nhưng Jungkook lại không chịu. Ngay bây giờ chỉ muốn đến nơi thật nhanh thôi.

Xe chạy xa thành phố được một lúc, nhà cao tầng giờ đây được thay thế bằng hai hàng cây bên đường. Cậu hạ cửa kính xuống hít thở không khí trong lành, đây là điều mà ở thành phố không thể làm được.

Ít phút sau cả hai đã đến nơi. Cậu vội bước xuống xe rồi chạy ù vào trong bỏ mặc hắn ngoài xe.

Mẹ Shin vừa thấy cậu đã chạy đến ôm chặt vào lòng. Mẹ là người đã nhặt cậu về và nuôi đến lớn, cậu đã sớm xem bà là mẹ ruột của mình.

Bọn nhỏ thấy cậu cũng chạy đến vây quanh. Có thể nói ở đây cậu được coi là anh lớn cùng với một người nữa, tiền lương mỗi tháng đều gửi một ít về đây để mẹ và mọi người chăm sóc cho các em.

Sau khi được chia kẹo, bọn nhỏ tản ra đi vòng quanh chơi. Nhờ vậy cậu mới có cơ hội nói chuyện với mẹ Shin.

"Lâu rồi con không về, bọn nhỏ cứ nhắc con mãi."

"Con xin lỗi, do công việc bận rộn quá."

Bà không muốn nhắc đến Kim Taehoon vì điều đó chỉ khiến cậu đau lòng. Biết cậu đã tìm được hạnh phúc mới bà cũng thấy mừng, chỉ mong người này sẽ yêu thương Jungkook thật lòng.

Năm nay bà đã năm mươi tuổi, lúc bà nhặt được cậu chỉ mới hai mươi, ở lứa tuổi đó có ai dám nghĩ rằng một người con gái lại dám nhặt đứa bé bên vệ đường về nuôi. Sau Jungkook còn rất nhiều đứa trẻ được nhận. Chính vì vậy mà nơi này được thành lập. Cả cuộc đời của bà chưa từng nghĩ về hạnh phúc của bản thân, thanh xuân của bà đều dành hết cho cậu và bọn nhỏ. Sự cao cả này biết đền đáp làm sao cho hết.

Không biết làm sao mà khoảng thời gian sau này có vài người đến muốn làm việc ở đây. Đa phần là phụ nữ lớn tuổi, họ không chịu nhận một đồng lương nào cả, chỉ đơn giản là muốn phụ giúp mẹ Shin, nhờ vậy mà bà đỡ vất vả hơn.

Đến chiều cậu phải trở về nhà, dù có chút không nỡ nhưng không thể ở lại. Mẹ Shin có khác gì đâu chứ, bà còn không nỡ hơn. Tiễn cậu ra xe bà vẫn nắm chặt tay không buông.

"À còn chuyện này mẹ quên nói với con, tuần trước Min có đến thăm mẹ. Thằng bé vẫn khoẻ, nó còn nhờ mẹ gửi lời hỏi thăm con."

2

"Thật sao ạ? Con cũng rất nhớ cậu ấy."

Min là một người bạn thân của cậu ở đây. Cả hai bằng tuổi lại hợp tính nên rất thân. Chỉ là năm Min mười lăm tuổi đã dọn khỏi đây, vừa đi học vừa đi làm, mỗi tháng vẫn về đây vài lần nhưng không có cơ hội gặp cậu lần nào. Tính đến nay đã mười lăm năm hai người chưa gặp lại nhau.

"Trễ rồi, hai đứa mau về đi, đường này về đêm nguy hiểm lắm."

Cậu gật gật đầu chào tạm biệt mọi người rồi bước vào xe. Lúc này mới nhận ra đã bỏ quên điện thoại bên trong. Hắn thấy vậy liền đi vào lấy giúp.

Vừa bước đến cửa thì mẹ Shin vừa đi ra, trên tay bà là điện thoại của cậu.

"Con tìm cái này sao?"

"Vâng, là của Jungkook."

Ngừng lại một chút hắn mới lên tiếng.

"Số tiền con chuyển cho mẹ có đủ chi trả mọi thứ không ạ?"

"Chuyện đó đến giờ mẹ mới có dịp nói một câu cảm ơn với con, nếu không nhờ số tiền đó có lẽ cô nhi viện phải giải tán rồi."

"Không có gì đâu mẹ, nếu mẹ gặp khó khăn cứ nói với con, cả đời mẹ đều vì Jungkook, con chỉ làm chút chuyện sao có thể so sánh."

Kim Taehyung đã cho người điều tra về cô nhi viện, qua điều tra biết được bà thiếu một khoản nợ lớn, vì bọn trẻ ngày càng lớn nên mọi nhu cầu đều tăng, không mượn số tiền này không được.

Bà cố tình không nói với cậu vì sợ cậu lại lo lắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!