Chương 8: Tránh không kịp

"Cô làm gì đấy?" Mục Nham phản ứng nhanh, dơ tay chặn lại Mễ Ngư vung tới cái tát, mặt lạnh chấn vấn. Sao cô gái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy, vừa rồi còn cười như gió xuân, chuyển thân công phu một cái thì trở mặt, cánh cửa cũng không có gõ hung hăng xông tới văn phòng của anh, đưa tay đánh vào trên mặt anh. Ngoại trừ một người phụ nữ, còn chưa có bị ai đánh qua, cho dù tự chủ tốt, cũng không khống chế được cơn tức đột nhiên vọt lên, quả thực khó hiểu!

"Làm gì sao? Đánh anh." Mễ Ngư trừng mắt nhìn anh, không tự chủ nâng cao âm lượng, "Bản thân làm cái gì anh không rõ sao? Thiệt thòi anh chính là cảnh sát nhân dân, hóa ra là sắc lang." Cổ tay bị anh giữ chặt, dùng sức kiếm vài lần tránh thoát nhưng không được, cô nghiến răng: "Buông tay!"

"Mễ Ngư!" An Dĩ Nhược chạy chậm theo vào tới, thấy Mục Nham nắm giữ cổ tay của cô ấy không có ý định muốn buông ra, vội vàng chạy đến tách tay anh ra, "Nhanh buông ra, coi chừng làm đau cậu ấy." Lại nghiêng đầu xoa dịu Mễ Ngư, "Cậu bình tĩnh một chút, có chuyện gì nói là được."

"Nói cái khỉ." Mễ Ngư mắng: "Cậu bị hôn ngu rồi hả, anh ta..."

"Mễ Ngư!" Mặt An Dĩ Nhược đen lại, lớn tiếng ngăn lại cô nói thêm gì nữa. Miệng không chừng mực chết người, còn chê cô chưa đủ mất mặt sao? Có phải muốn để cho cả thế giới đều biết được cô bị Mục Nham hôn mới cam tâm?

Nghe vậy, trong nháy mắt Mục Nham hiểu được mọi thứ, trầm mặt buông lỏng tay, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Có chuyện gì chờ làm xong ghi chép nói sau, ở đây là văn phòng."

"Lập biên bản cô, đại tiểu thư, tôi không có thời gian nước Mỹ ấy cùng cô ở đây lãng phí." Hung hăng liếc anh một cái, Mễ Ngư uy hiếp nói: "Tôi cảnh cáo anh, khuôn phép chút cho tôi, thứ không nên đụng đừng đụng." Nói xong xoay người rời đi.

"Mễ Ngư?" An Dĩ Nhược muốn giữ cô ấy lại, lúc nghiêng người cánh tay bị người khác giữ chặt, cô quay đầu lại, "Sao?"

Nghe được cánh cửa bị Mễ Ngư khép lại "Cạch" một tiếng, Mục Nham nhíu nhíu mày, lực tay nới lỏng chút, nói: "Cô, đợi lát nữa mới đi." Công việc chưa xong, cô vẫn không thể đi.

An Dĩ Nhược lo lắng Mễ Ngư bị kích động lái xe không an toàn, hơi khó xử, lại nghe anh nói: "Chuyện lần trước là tôi thất lễ, vẫn chưa có cơ hội giáp mặt xin lỗi, nếu không phải tình thế bức bách, tôi cũng sẽ không..."

"Được rồi, tôi biết." An Dĩ Nhược ngắt lời anh, rút tay ra, nhìn về phía Đàm Tử Việt trước sau không nói một lời, "Nếu như cô cảm thấy có cần thiết, đợi lát nữa sẽ lại giải thích với cô."

"Đàm Tử Việt nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên tia trêu tức, sau một lúc lâu mở miệng cũng là: "Tôi biết cô không phải là Mễ Ngư."

"Anh biết?" An Dĩ Nhược kinh ngạc, "Sao anh biết?" Nghiêng đầu trừng mắt Mục Nham, như là anh tiết lộ ngọn nguồn.

Đàm Tử Việt cười cười, hoàn toàn không có ý giải thích, ánh mắt nhìn về phía Mục Nham, hơi có vẻ bực mình nói: "Xong chưa, Mục đội? Tôi có thể đi rồi chứ, rất bận đấy."

"Cậu bận cái gì?" Mục Nham bất mãn nghía anh ta một cái, đưa bản ghi chép đến trước mặt của anh ta: "Nhìn kỹ xem có sót gì hay không."

Đàm Tử Việt nghiêm mặt lại, nhìn kỹ từ đầu tới cuối một lần, xác định không có sót cái gì mới ký tên vào.

"Nếu như lại nhớ tới cái gì, hãy nói cho tôi biết." Mục Nham vung bút ký tên của mình vào, An Dĩ Nhược nghiêng đầu, thấy anh ký tên rất là tự nhiên, mấp máy môi, hai mắt nhiều lần ngó nhìn, hiếu kỳ nói: "Tìm người thiết kế?"

"Cái gì?" Mục Nham tim đập mạnh và loạn nhịp, thấy cô dõi mắt nhìn anh ký tên, thản nhiên nở nụ cười, "Cũng không phải danh nhân, thiết kế cái gì!" Ngụ ý, mình sáng ý, vẻ mặt mang theo vài phần tính trẻ con đắc ý.

Khép lại tài liệu trong tay, thấy An Dĩ Nhược nhiều lần xem đồng hồ, anh hỏi: "Có lưu số điện thoại di động của tôi không?"

An Dĩ Nhược lắc đầu, mắt thấy anh lấy điện thoại cầm tay ra ấn vào phím tắt, ngay sau đó di động của cô vang lên.

"Lưu vào." Như là không muốn nói nhảm vậy, Mục Nham tích chữ như vàng.

An Dĩ Nhược bĩu môi, bất đắc dĩ lưu dãy số của anh, lúc lưu tên của anh nhãn châu xoay chuyển, cười khẽ thè lưỡi, hơi tinh nghịch mà nở nụ cười.

Vẻ mặt biến hóa thất thường của cô Mục Nham đều thu vào trong mắt, khóe miệng câu lên một nụ cười nhạt, lúc đứng dậy nói với Đàm Tử Việt: "Không phải cậu có chuyện sao, còn không đi?"

"Lợi dụng xong rồi thì một cước đá văng? Cái thứ vô tình." Đàm Tử Việt cũng không có bỏ qua mờ ám với An Dĩ Nhược, lại giương mắt nhìn về phía Mục Nham, lưu manh nở nụ cười: "Bổi tối có thời gian hay không?"

"Làm gì?" Mục Nham sắp xếp xong tài liệu trong tay gõ cửa tiến vào đưa cho Đại Lệ, lại đứng ở bên cửa dặn dò vài câu, lúc này mới lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Tụ tập anh em một chuyến, buổi tối họp gặp?" Đàm Tử Việt mới từ vùng khác trở về, đã bị "Bắt" đến làm ghi chép, trên đường thì cùng mấy anh hẹn buổi tối cùng uống rượu với nhau, đương nhiên không thể thiếu Mục Nham.

"Hiện tại đang nghiêm trị, có chừng mực chút." Mục Nham mặt không chút biểu cảm, ra hiệu cho An Dĩ Nhược có thể đi, khóa cửa văn phòng, đi ở bên cạnh cô.

"Quan trọng là có tới hay không." Đàm Tử Việt trừng anh, đi vài bước lại dừng lại, nhìn An Dĩ Nhược, "Tấm thể kia còn chưa có dùng?"

A Dĩ Nhược ngẩn người, đột nhiên hiểu anh nói chính là cái gì, cười cười nói: "Tôi cũng không dùng, cho Mễ Ngư, thỉnh thoảng cô ấy sẽ đi tập thể hình."

Đàm Tử Việt ừ một tiếng, suy nghĩ một chút còn nói: "Nhưng đó là tặng cho cô." Thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, An Dĩ Nhược có chút lúng túng, mỉm cười giải thích: "Tôi không quá thích bên trong phòng tập thể hình, lãng phí nhiều không tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!