"Hai người các cô làm gì vậy, trên mặt tôi có cái gì?" Mục Nham khẽ chau mày, vô thức đưa tay sờ sờ ở trên mặt, "Đừng như khúc gỗ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, rất đáng sợ. Nhanh nhìn họ, có phát hiện gì nói cho tôi biết." Nói xong anh ho nhẹ một tiếng, quay đầu dời mắt đi.
An Dĩ Nhược và Mễ Ngư nhìn nhau, che miệng cười. Người đàn ông này thật buồn cười, lại còn xấu hổ.
Ánh mặt trời tỏa chiếu bóng dáng của cô rõ nét ở trên cửa sổ thủy tinh, Mục Nham liếc nhìn nụ cười tươi sáng của An Dĩ Nhược, đôi mắt trong suốt sáng ngời. Anh nghiêng người cười cười, đường nét khuôn mặt trở nên dịu dàng chút, nghĩ thầm, nụ cười của cô gái này thật thuần khiết.
Trải qua gần nữa giờ nhận diện, hai cô gái vẫn không thể cho ra cùng câu trả lời, Mục Nham khẽ thở dài một tiếng, có chút bất lực.
"Đội trưởng, Đàm Tử Việt đến rồi." Đại Lệ đẩy cửa thò đầu vào, nói với Mục Nham: "Có phải bây giờ cho anh ta làm ghi chép hay không? Hay là chờ anh?"
"Đàm Tử Việt?" Không đợi Mục Nham lên tiếng, Mễ Ngư kinh hô, nhìn chằm chằm với An Dĩ Nhược hồi lâu, mở miệng trước: "Việc này, đội trưởng Mục, những người này cũng nhận diện xong rồi, chúng tôi có thể đi rồi chứ?"
Trong mắt thoáng hiện lên khó hiểu, Mục Nham nghiêm túc nói: "Tạm thời còn chưa được."
Trải qua mười phút đeo bám dai dẳng, hai cô gái hung hãn cùng bại bởi lời nói mạnh mẽ của Mục Nham, một câu "Đây là nghĩa vụ công dân" làm hai cô á khẩu không trả lời được, chỉ có thể cam chịu số phận mà thỏa hiệp.
Mễ Ngư sầm mặt, kéo An Dĩ Nhược chuyển bước theo sát phía sau Mục Nham, mắt thấy sắp đến cửa văn phòng của anh ta, các cô không tự giác lùi về sau hai bước, đều tự lùi lại về phía sau. Cảm giác được tiếng bước chân đằng sau nhẹ hơn, anh quay đầu, "Chẳng qua là muốn nhờ An tiểu thư xác nhận một chút có phải vị Đàm tiên sinh này là người cùng gặp mặt với cô hay không mà thôi, còn có vấn đề gì sao?" Giọng nói trầm lắng, làm như có chút không vui, hai cô gái này làm sao vậy?
Trước đó thì thoái thác nửa ngày, thuyết phục chỉ dẫn lâu như vậy, sao còn không chịu phối hợp?
"Có!" An Dĩ Nhược mạnh dạn tiếp lời, thấy anh ta xoay người đối mặt với cô, đột nhiên có chút căng thẳng, dường như có một loại áp lực vô hình thoáng chốc đánh tới, hít sâu, cô nói: "Đội trưởng Mục, có thể nhận diện giống như vừa rồi hay không? Anh biết đấy, việc này... Hoặc ít hoặc nhiều có chút xấu hổ chứ?"
Vẻ mặt hiện ra khó hiểu, lẳng lặng nhìn chăm chú cô hồi lâu, đột nhiên nheo mắt, Mục Nham lặp lại: "Xấu hổ?"
Vô cùng khó chịu liếc mắt, An Dĩ Nhược tức giận. Nghĩ thầm, người đàn ông này có chủ tâm muốn nhìn cô xấu mặt chăng, mấy ngày trước lúc làm ghi chép cô cũng đã nói qua, bởi vì người khác giới thiệu làm quen bạn nam giới, cho nên hẹn ăn cơm ở Thánh Địa, kẻ ngu cũng biết là xem mắt, gặp lại đương nhiên sẽ không được tự nhiên, xem ra không phải anh ta thực sự ngu chính là cố tình giả bộ hồ đồ, đương nhiên, cũng có thể là bị sét đánh sờ qua bảo bối, điện giật cháy, thần trì mơ hồ.
"Nhận dạng không khó, nhưng đội trưởng Mục có thể giúp một việc hay không?" Thấy anh mặt lạnh không nói lời nào, An Dĩ Nhược biết là không thể không nhận dạng, hạ quyết tâm, cắn răng một cái, giẫm chân, nhỏ giọng yêu cầu, "Chính là đợi lát nữa nhờ đội trưởng Mục đừng đề cập đến tên của chúng tôi, chỉ nhận người là được, được chứ?"
Không đề cập đến tên? Thật là làm khó. Kiên nhẫn của Mục Nham nhanh chóng bị cô chà sáng, mặc dù trong lòng có nghi vấn, lại vẫn gật đầu, "Tôi sẽ cố." Không phải anh cố tình làm khó các cô, chỉ là sợ vô tình gọi ra thì không có cách nào khác, cũng không thể gọi nè, này?
Hai cô gái rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đều hiểu, nếu để cho Đàm Tử Việt biết việc Mễ Ngư tìm người xem mắt hộ, trong lúc vô tình truyền tin tức đến chỗ cha của cô, bảo đảm kế tiếp người bị điện giật cháy chính là Mễ Ngư, nói không chừng ngay cả An Dĩ Nhược cũng bị liên lụy, qua loa là chuyện nhỏ, mặt mũi của cụ Mễ mới là lớn, làm sao chứa được đứa con gái đem lời nói của ông như gió thoảng qua tay, nếu như thật sự làm lộ, bão táp lũ lượt kéo tới.
Trước khi đẩy cửa, An Dĩ Nhược hung hăng nhéo cánh tay của Mễ Ngư một cái, cô "a" kêu đau một tiếng, lúc ngẩng đầu không kịp thu hồi biểu cảm trên mặt, nhìn thấy Đàm Tử Việt mặc áo khoác màu xám ngồi ở phía trước cửa sổ, vô tình bắt gặp ánh mắt của anh ta, cô mấp mái môi, giả bộ bình tỉnh ngồi xuống, dường như chưa bao giờ gặp qua anh ta.
Lạnh nhạt thu tầm nhìn về, Đàm Tử Việt nhíu mày, ánh mắt dài hẹp cười như không cười.
"Hắc, lại gặp nhau." An Dĩ Nhược chột dạ cười cười, lúng ta lúng túng chào hỏi, lòng tràn đầy lo sợ không yên. Trước khi chưa bị vạch trần, cô chính là Mễ Ngư, màn diễn này còn phải hát tiếp, ai bảo cô đã không có cách lâm trận bỏ chạy chứ, thật sự là chọn lầm bạn tốt, chọn lầm bạn tốt.
"Không nghĩ tới gặp nhau lần nữa chính là ở chỗ này." Đàm Tử Việt nâng lên khóe môi, cử chỉ tao nhã đứng lên chào hỏi với An Dĩ Nhược, ngay sau đó nhìn về phía Mục Nham, "Thật sự không muốn dưới tình huống như thế này, với loại thân phận này gặp cô." Đương nhiên, nếu như không phải vào ngày gặp chuyện không may đó trùng hợp anh đi vùng khác, đã sớm phải đến cung cấp tin rồi.
"Thân là công dân, cậu có nghĩa vụ." Từ trước đến nay Mục Nham đã quen với việc giải quyết việc chung, đối với phàn nàn của anh ta không để bụng, nhìn An Dĩ Nhược vừa muốn mở miệng gọi cô, đột nhiên nghĩ đến yêu cầu của cô lúc sắp vào cửa, há miệng cũng không có nói gì, chỉ dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi.
"Các người biết nhau?" Mễ Ngư nghe ra ý tại ngôn ngoại[1], kinh ngạc hỏi, nghĩ thầm, việc này cô và An Dĩ Nhược lại còn gây sức ép tinh thần gì đó chứ, rõ ràng bịt tai trộm chuông.
[1] Ý tại ngôn ngoại: Chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.
"Không quen."
"Không quen."
Hai người đàn ông cùng lúc nói ra, giọng điệu Mục Nham thản nhiên, làm như rất là ghét bộ dáng của Đàm Tử Việt, Đàm Tử Việt hứng thú liếc mắt nhìn hai cô gái một cái, câu trả lời hoàn toàn đương nhiên.
Mễ Ngư ảo não thầm chửi rủa, An Dĩ Nhược không nghe rõ: "Cậu nói cái gì?"
"Không có gì." Kéo cái ghế ra, Mễ Ngư giống như giận dỗi nói: "Tôi sẽ không còn hoài nghi trái đất tròn."
"Vốn là không cần hoài nghi, nghiên cứu chứng minh quả thực là tròn." Giọng điệu Mục Nham khó chịu, biểu cảm trên mặt tự nhiên mà lại hơi lộ vẻ nặng nề, dường như là cực kỳ nghiêm túc mà cùng người thảo luận vấn đề, tiếp được như đạo lý hiển nhiên, nhất thời làm Mễ Ngư tức giận đến á khẩu không trả lời được.
Anh ta đang nói gì chứ? Cô giống như loại người vô tổ chức vô kỷ luật có lẽ thật sự không thích hợp nói chuyện có bài bản hẳn hoi với người đàn ông Mục Nham này, một chữ, mệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!