Ở trong thế giới của phụ nữ, tình yêu chính là tất cả. Và tôi, cũng không ngoại lệ.
Năm tám tuổi ấy, tôi trở thành trẻ mồ côi. Bố tôi vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, rời khỏi chúng tôi, trong vòng một đêm tôi và Tiêu Vũ mất đi chỗ dựa duy nhất.
Năm ngày sau, nắm tay em gái, tôi được cái người xử lý hậu sự cho bố tôi, người đàn ông tên là Cố Thành dẫn vào một căn biệt thự tuyệt đẹp.
Chỉ vào một bé trai từ trên lầu đi xuống, ông nói: "Đây là Cố Dạ, con trai của chú, sau này sẽ là chủ nhân của các cháu."
Nguồn ebook: cungquanghang. com
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang vọng ở trong phòng khách to lớn, có cảm giác đè nén khiến người ta nghẹt thở, Tiêu Vũ sáu tuổi sợ hãi trốn đến phía sau lưng tôi, tôi che chở cho nó, lanh lợi đáp: "Vâng."
Cậu bé ăn mặc giống như một quý ông nhỏ ấy đi tới trước mặt của chúng tôi, trong mắt tràn đầy khinh thường, sau đó ngẩng cao đầu, đi qua bên người chúng tôi, "Ba ba, con không thích con gái theo bên mình." Người đàn ông cười vang, từ khi gặp ông đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy được ông cười, tiếng cười kia chứng minh tâm tình của ông vui vẻ, sau đó tôi nghe thấy ông nói: "Dạ à, họ chỉ là hai đứa trẻ, có thể cùng con chơi đùa, cùng nhau huấn luyện, không phải con nói một mình rất chán sao?"
"Con không chơi đùa với con gái." Bé trai trừng mắt nhìn chúng tôi, bò lên trên đùi người đàn ông, "Ba ba, không phải ba ba nói con gái đều là họa thủy sao, vì sao lại cứ tìm hai cô gái theo con vậy?"
Đúng vậy, tôi cũng không hiểu, vì sao lại cứ sắp đặt tôi và Tiêu Vũ ở bên cạnh của Cố Dạ, với thân phận của ông, với địa vị của ông, hai đứa trẻ mồ côi như chúng tôi làm sao xứng được.
Nhưng, mặc kệ tôi hiểu hay không, cũng mặc kệ tôi có đồng ý hay không, bắt đầu từ ngày đó tôi và Tiêu Vũ đã luôn đi theo bên cạnh Cố Dạ. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học, cùng nhau huấn luyện. Cũng là từ ngày đó trở đi, người ở trong ngôi biệt thự thay đổi cách xưng hô với chúng tôi, bọn họ gọi tôi là nhị tiểu thư, gọi Tiêu Vũ là tam tiểu thư, cũng là từ ngày đó trở đi, chúng tôi trở thành con gái nuôi của Cố Thành. Cũng chính là cái thân phận này, thay đổi cuộc đời của tôi và Tiêu Vũ.
So với những đứa trẻ nghèo khổ khác, tôi là tiểu thư nhà giàu chỉ tay năm ngón, không lo ăn, không lo mặc, hành động tùy ý. So với những đứa trẻ cùng tuổi, tôi là một đứa con gái nhà giàu đáng thương không có tự do, vận mệnh của tôi không do chính mình nắm giữ trong tay, thậm chí là mạng của tôi, cũng đã không hề thuộc về tôi. Nhưng khi tôi ý thức được những sự khác biệt này, đã là mười sáu năm sau.
Mười năm, nghe qua tựa hồ dài đằng đẵng, nhưng, nhưng cũng đã vượt qua cuộc sống như địa ngục này.
Trong mười năm, tôi bị thương nhiều vô kể, vết thương lớn nhỏ trên người đều là ở trong quá trình huấn luyện để lại. Khi huấn luyện, tôi quên mình là một người con gái, tôi chỉ biết tôi phải làm thật tốt, thuật bắn súng phải cực kỳ chuẩn xác, bằng không thì không chỉ mình phải bị đánh, ngay cả Tiêu Vũ cũng khó tránh được bị khiển trách nặng nề. Cho nên, tôi càng nghiêm khắc với chính mình hơn, tiếp nhận cường độ huấn luyện cao giống như liều mạng vậy.
Năm mười tám tuổi ấy, lần đầu tiên tôi theo người của Cố Thành ra ngoài làm nhiệm vụ, lần đó, tôi run rẩy giao hàng ra. Lúc này người của đối phương lại trở mặt, bọn họ cố tình muốn nuốt số hàng này, giết tôi. Ngày hôm đó, tôi đỏ mắt, khi họng súng của đối phương chỉa ở huyệt thái dương của tôi, tôi nở nụ cười khinh miệt, chỉ bằng bọn họ muốn giết tôi sao, thật sự là không biết tự lượng sức mình. Khi cánh tay to béo của người đàn ông kia thăm dò về phía bờ vai trần của tôi, tôi ung dung thản nhiên rút ra súng bên lưng.
"Pằng" một tiếng, người đàn ông mở to mắt ngã xuống, phía dưới rất nhanh đã tràn ra dòng máu đỏ tươi, tôi ghê tởm mà khạc ra, sau đó hung hăng bổ thêm hai phát súng vào ngực của hắn.
Nếu người phạm ta, ta nhất định phạm người. Người phụ nữ tàn nhẫn, thậm chí nhiều hơn đàn ông.
Đó là lần đầu tiên tôi giết người, không có một chút do dự, không có một chút sợ sệt. Từ đó trở đi, tôi thay đổi, không còn lương thiện nữa, không hề tự ti nữa, trở nên vô tình, trở nên độc ác hơn.
Nguồn ebook: cungquanghang. com
Thời gian mấy năm, tôi lột xác đến cả chính mình cũng không nhận ra mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ trong tấm gương ấy, tôi cười ra nước mắt, giơ tay, tôi cảm thấy trước mắt chỉ là một vùng đỏ tươi, chói mắt, thiêu đốt, sôi trào, đều là máu chảy ra từ dưới súng của tôi. Hai tay tôi ôm bờ vai mình, trượt ngồi xuống dưới đất, bật khóc.
Từ sau khi bố tôi qua đời, tôi chưa bao giờ khóc. Ngày sinh nhật 24 hôm đó, tôi nhốt mình ở trong phòng, khóc nức nở nghẹn ngào. Cái người đàn ông kia, cái người tên là Mục Nham, người đàn ông có hương vị của ánh nắng mặt trời trên người không hề báo động trước mà xuất hiện ở trong sinh mệnh của tôi, lại biến mất giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, tôi không rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, và anh, đã đi đâu.
Tôi rõ ràng nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh ra sức đẩy tôi ngã, tránh được chiếc xe tải vội vã chạy qua, anh kéo tôi, nhíu mày, giọng rất trầm: "Đi đường đừng mất hồn mất vía, nguy hiểm."
Một tiếng sau tôi nhìn thấy anh ở tòa văn phòng của Cửu Toản, anh lướt qua tôi đi vào văn phòng của phòng nhân sự. Một ngày sau, anh chính thức trở thành nhân viên của Cửu Toản, cấp dưới của tôi.
Tôi còn nhớ rõ trong lúc làm việc ở bộ phận bảo an anh được tạm thời cử đi đến tiệc rượu đón tôi, bước chân tôi bất ổn xụi lơ ở trong lòng anh, anh dùng cánh tay đỡ tôi kéo khỏi lồng ngực của anh, ấp úng nói, "Phụ nữ đừng uống quá nhiều rượu, không tốt." Tôi mím môi cười, hai tay như dây leo vòng lên cổ của anh, khép hờ mắt thử thăm dò hôn lên môi của anh. Anh bình tĩnh quay đầu đi, tránh tôi.
Tôi cười lớn chui vào trong xe, nghĩ thầm đây là một người đàn ông thú vị nếu là sở hữu của tôi có lẽ sẽ rất tốt. Mà anh, quả thực không hiểu phong tình. Tôi nhiều lần chủ động bày tỏ, anh đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Tôi còn nhớ rõ khi anh nhìn về phía tôi trong mắt bình tỉnh không có chút gợn sóng nào, vẻ đẹp của tôi không nghi ngờ gì nữa, gợi cảm của tôi là một người đàn ông thì không thể nào kháng cự lại được, nhưng anh thì ngay cả liếc mắt anh cũng chưa từng liếc nhìn sang tôi, tôi tức giận đồng thời càng lúc càng muốn chinh phục anh hơn, tôi lấy thân phận nhị tiểu thư của Cửu Toản kiêu ngạo yêu cầu: "Mục Ngôn, hôm nay anh theo tôi tham dự tiệc rượu." Ở Cửu Toản, anh gọi là Mục Ngôn, không phải Mục Nham.
Hóa ra ngay từ đầu chính là giả, giữa chúng tôi, chưa bao giờ thẳng thắng thành khẩn mà đối diện nhau.
Anh vững như núi thái sơn đối mặt với tôi, sau đó thong thả thốt ra một câu: "Xin lỗi, giám đốc Cố, đây không phải trong phạm vi công việc của tôi." Những người biết tôi đều gọi tôi là Cố tiểu thư, chỉ có anh gọi tôi là giám đốc Cố.
"Đứng lại." Tôi lạnh giọng, đi giày cao gót đứng ở trước mặt của anh: "Trong thời gian làm việc, tôi có quyền điều động anh."
Anh mím chặt khóe môi, làm như cố kiềm chế tức giận trong lòng, sau đó đưa mắt về nơi khác, hồi lâu sau, lạnh lùng hỏi: "Thời gian, địa điểm."
Tôi nở nụ cười, bởi vì anh bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, bởi vì biểu cảm ngang ngược của anh. Người đàn ông này, bất kỳ ai cũng sẽ muốn chinh phục. Ở trên người của anh, trong lúc lơ đãng tôi ngửi được mùi ánh nắng mặt trời, ấm áp như vậy, tươi đẹp như vậy. Tôi nghĩ, tôi không chỉ là muốn đùa giỡn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!