Chương 49: Tình địch ở Paris

Có lẽ duyên phận trong cuộc sống, thường thường là do rất nhiều sự vô ý thúc đẩy. Mục Nham không nghĩ tới trái tim vắng lặng nhiều năm lại lần nữa bùng cháy, càng không thể đoán trước tình yêu này lại dùng cách bất đắc dĩ như vậy kéo ra màn mở đầu, anh cảm thấy, có lẽ đây chính là cái gọi là ngoài ý muốn, tình cờ tất yếu.

Vào lúc hoàng hôn, bầu trời cao xa bị ánh mặt trời lặn nhuộm đỏ, một ngọn lửa màu đỏ lan tràn đến cuối bầu trời, làm cho giờ phút này đau thương càng lộ vẻ lạnh lẽo nặng nề hơn. Mục Nham lặng lẽ hạ mi, trên khuôn mặt anh tuấn lướt qua một sự đau thương chua xót.

Bay qua biển cả đuổi tới nước Pháp, không phải mất kiên nhẫn, mà là vì trong lúc lơ đãng yêu đến mức quá đầu nhập, chịu không nổi mất đi. diendan. comThứ lỗi anh không cách nào trơ mắt nhìn cô đi ra khỏi cuộc đời của anh, cho dù một trăm mét, cũng sẽ khiến anh cảm thấy là cách chân trời cùng góc bể, huống chi cách xa vạn dặm.

Thấy cô thẫn thờ lang thang ở trên phố Paris, thu sự mệt mỏi và tan nát cõi lòng của cô vào trong mắt, Mục Nham vô cùng đau lòng. Có lẽ cho đến một khắc này anh mới chính thức hiểu được, lần này vận mệnh chuyển hướng, khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị biết bao, mà đoạn tình yêu này khắc giữ ở đầu quả tim, chung quy sẽ theo lần đi xa này héo rũ, đổ nát.

Cố đè xuống nỗi nhớ nhung và thiếu kiên nhẫn ở đáy lòng, anh xa xa tưởng nhớ cô dĩ nhiên đã đi đến tận cùng hồi ức, là tôn trọng, cũng là thương tiếc.

Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trời đất dường như trong nháy mắt bất động, duy chỉ có bầu không khí lặng yên không tiếng động mà từ từ dịch chuyển, Mục Nham thở dài nhẹ như không thể nghe thấy, mang theo một hương vị của mùa đông lạnh, kéo dài, kéo dài. Hơi siết chặt cánh tay, ôm lấy đặc biệt yếu ớt của cô vào trong ngực, dường như muốn đem nhiệt độ trên người chia cho cô, sưởi ấm da thịt lạnh buốt của cô.

Khi nhiệt độ cơ thể của anh xuyên thấu qua quần áo chân thực mà truyền vào cô, vốn là ấm lên đến tận cùng thoáng chốc đau đớn được giảm bớt, trong nháy mắt An Dĩ Nhược mềm yếu lại, vùi mặt vào bên cổ của anh, vươn tay ôm chặt lấy anh, giống như là một tia hy vọng và ánh sáng cuối cùng còn tồn lại trong đời, cô khóc đến giống như một đứa trẻ lạc đường.

Mục Nham ôm cô chặt hơn, giơ tay vuốt ve tóc dài của cô, không có lên tiếng khuyên giải an ủi.

Sáu năm trả giá chỉ đổi lấy đau đớn xé lòng, ngoại trừ đem tất cả mọi thứ chìm đắm ở trong nước mắt giàn giụa, dường như cũng không tìm được cách nào khác để lãng quên và trút ra, thì để anh dùng cái ôm ấm áp an ủi và thành toàn cuối cùng cho cô.

Nhìn bóng dáng xa xa ôm nhau, Tịch Thạc Lương cảm thấy trong lồng ngực có cái gì đó lặng lẽ nứt ra, có tiếng phựt truyền đến vỡ vụn, đau đến anh hít thở cũng trở nên khó khăn. Sáu năm qua, anh cũng đã từng cố gắng muốn nắm chặt ký ức nhỏ vụn trong lòng bàn tay, sáu năm sau, trong hạnh phúc gần kề cuối cùng từ giữa kẽ tay lặng lẽ chảy đi, mọi thứ ngày trước, trong phút chốc rơi xuống trên mặt đất, trong nháy mắt tan xương nát thịt.

Anh thua, thua hoàn toàn.

Khi biết được cô một thân một mình đi đến Paris xa xôi, anh liền biết, giữa bọn họ đã duyên tận duyên tán. Nửa năm qua không phải không có từng giãy giụa cố gắng xoay chuyển, suy cho cùng bọn họ là thật sự đã từng yêu nhau, song, anh là người rất tỉnh táo, cũng rất lý trí, là anh lựa chọn tách ra, nên chấp nhận hết thảy khả năng có thể phát sinh, cho dù là trong lòng vô cùng bi thương, cũng không còn tư cách kêu đau.

Diễn ✿ Đàn

- Lê

- Quý ✿ ĐônĐi đến Paris, thậm chí ma xui quỷ khiến bước lên chuyến bay bay đến Provence, cũng chỉ là muốn cùng cô đi qua đoạn bi thương trải qua trong lòng này, xem như là thực hiện lời hứa đã từng hứa hẹn.

Đối với cô, rốt cuộc là anh không thể nào cho cô nhiều hơn. Không có tư cách, không có lập trường.

Có một số người, bỏ lỡ nhất thời, thì bỏ lỡ cả đời, không thể nào quay đầu lại được nữa.

Không biết rốt cuộc trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy hai chân đều đã đứng đến tê dại, anh thấy cô nơi xa từ trong ngực Mục Nham ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn qua. Tịch Thạc Lương nở nụ cười, trong mắt đã có nước mắt theo nụ cười này, cùng rơi xuống.

Có lẽ khoảng cách quá xa, hoặc là nước mắt che mờ tầm mắt, bọn họ nhìn không rõ biểu cảm trên mặt của nhau, chỉ có thể dùng tâm đi đọc tâm của đối phương, chỉ có thể dùng ánh mắt cùng nhìn về phía người yêu cũ như gần như xa làm một tạm biệt cuối cùng.

Hết thảy giống như là định xong kết cục, sau trăm ngàn lần chuyển biến, ai cũng không thể gần được ai, tình yêu của bọn họ dừng lại từ đấy, cuối cùng dùng táng hoa màu tím làm nét kết thúc.

Đập tan giấc mộng trong biển hoa oải hương ở Provence, An Dĩ Nhược lau khô nước mắt, mang theo dũng khí phá giải hết thảy khó khăn, kiên định theo Mục Nham rời đi, là quả quyết, càng là không chút do dự kiên quyết dứt khoát. Nếu như không có trải qua, cô sẽ không biết, ngoại trừ Thạc Lương, còn có một người, có thể tìm được cô ở trong đám đông. Vậy, còn có lý do gì chùn bước?

Lúc máy bay đáp xuống sân bay Charles

-de

-Gaulle ở Paris thì đêm đã khuya, An Dĩ Nhược ngoan ngoãn mà mặc cho Mục Nham nắm tay đi vào đại sảnh khách sạn, làm như nghĩ đến cái gì đó, cô đột nhiên dừng bước, nhất thời thẫn thờ đứng ở tại chỗ, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh, ngượng ngùng nói: "Cùng em đi đến một nơi được không?" Hỏi đến dè dặt cẩn trọng như vậy, giống như rất sợ anh từ chối.

Đối với thỉnh cầu của cô, anh rất khó nói "Không", vì thế, Mục Nham gật đầu.

Bầu trời rải đầy sao sáng, ánh trăng sáng tỏ vẩy khắp mặt đất, bóng dáng cô đơn đứng trước gió bị đêm lạnh che phủ, mờ ảo đến giống như trong khoảnh khắc sẽ biến mất không thấy.

Đứng ở tầng mười tám của đỉnh tòa nhà, cô rủ xuống lông mi dài, niêm phong cảm xúc cuồn cuộn cất vào ở đáy mắt, mặc cho gió lạnh hoành hành.

Mục Nham cởi áo khoác xuống choàng ở trên vai cô, đưa mắt đến phía xa, âm thanh thuần phác trầm thấp vang vọng ra ở trên bầu trời mênh mong, "Ngày vừa đến Paris anh đã đứng ở chỗ này nhìn em đi về phía sông Seine, anh gọi em một tiếng, dường như em có nghe thấy, lại dường như không có nghe thấy gì, ngốc nghếch mà nhìn mọi nơi, không biết còn tưởng em tìm báo vật đấy."

Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý ĐônĐứng quả thực quá cao, có thể trong đám đông nhận ra cô đã xem như là kỳ tích, Mục Nham đương nhiên không thấy rõ biểu cảm của cô khi đó, nhưng cảnh tượng bộ dáng thẫn thờ điềm đạm đáng yêu của cô nhìn chung quanh, đủ để khiến lồng ngực anh tràn đầy đau lòng, dường như anh không kiểm soát được muốn vọt xuống ôm chặt cô, bước ra bước chân lại thu về, nắm chặt nắm tay lại nới ra, anh kiềm chế mà đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích.

Lúc thật sự đau đớn anh ngay tại bên cạnh, tự nhiên thấy được nhếch nhác của cô, An Dĩ Nhược xót xa muốn khóc, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong cổ, hồi lâu sau thì thào phản bác: "Ngốc chỗ nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!