Mục Nham đưa An Dĩ Nhược về nhà liền rời đi, trong lòng tràn đầy vui vẻ, mặc dù cô không có xác minh hứa hẹn gì, nhưng anh thỏa mãn với câu nói kia của cô: "Xin cho em thời gian."
Nâng mặt cô lên, ánh mắt làm như muốn nhìn vào trong lòng cô, anh nói: "Được, anh chờ em. Nhưng, đừng để cho anh chờ quá lâu." Thấy cô dẩu môi không nói lời nào, anh cười khẽ, "Anh là nói nếu như già rồi lại nói yêu đương có phải có chút không tốt hay không."
Lời nói quan tâm chu đáo như thế, rất sợ cho cô một tia áp lực. An Dĩ Nhược không khống chế được cảm động, ngẩng đầu lên nhìn anh, ở trong mắt anh nhìn thấy được khóe miệng của mình hơi cong lên. Cô nghĩ, duyên phận mới là thứ kì diệu nhất trên thế giới, tránh không khỏi trốn không được, là của bạn cuối cùng cũng là của bạn, không phải là của bạn, bất kể bạn muốn nắm trong tay thế nào đi nữa, cũng sẽ giống như cát chảy chảy xuống lòng bàn tay, hoàn toàn không cho phép bạn đắn đo.
Cô không rõ lắm, vận mệnh của hai người là bắt đầu bị thắt lại với nhau từ khi nào, nhưng cô biết, ở một góc thời gian nào đấy, bọn họ đang từng bước một tới gần. Nghĩ đến tuần trước ngẫu nhiên gặp Tịch Thạc Lương, ý cười bên môi anh hời hợt không mang theo độ ấm, cô không khỏi nghĩ, có lẽ tình yêu thật sự có rất nhiều loại, mà phần tình yêu này giữa bọn họ vĩnh viễn không cách nào lấy được cân bằng, chung quy là phải tùy gió cuốn đi.
Thực ra thì Mục Nham rất bận, tính đặc thù của công việc khiến anh không có nhiều thời gian đi cùng cô, nhưng anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để gặp nhau, có khi đón cô tan làm, có khi cùng cô đi ăn, thậm chí có khi sáng sớm chạy bộ đến dưới lầu nhà cô, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh chỉ nhướng mày nói: "Hai người cùng nhau chạy mới có tinh thần, nếu không anh thật sự hoàn nghi có phải em xuống lầu tản bộ hay không." Sau đó cũng không chờ cô nói chuyện, chạy thẳng về phía trước.
An Dĩ Nhược ở phía sau anh lắc đầu cười khổ, có chút thở gấp mà đuổi theo anh, chờ anh thả chậm tốc độ, mới nói: "Cho dù không phải tản bộ, anh cũng không cần chạy nhanh như vậy, sắp mệt chết người rồi." Vẻ mặt oán trách trong lúc vô tình đã lộ ra, chọc cho anh cười liếc cô, nói: "Tốc độ này đoán chừng ngay cả đứa nhỏ cũng chạy được, nhìn em mệt mỏi, cô gái thiếu vận động." Cô há mồm muốn bác anh mấy câu, nghe anh chậm rãi nói: "Nếu không tăng tốc chạy về, em sẽ bị muộn làm mất."
Cô giật mình, ngay sau đó ngắm nhìn bốn phía mới phát hiện không biết chạy đến chỗ nào rồi, theo bản năng hô nhỏ một tiếng, xoay người chạy về.
Mục Nham ở sau lưng cô mỉm cười nhắc nhở, "Nếu như là chạy không nổi thì ngồi xe, anh không cười em."
"Mục Nham!" Cô xoay người trừng anh, đã thấy anh cười chỉ chỉ chiếc xe đậu ở ven đường, "Có tài xế miễn phí, có muốn hay không?"
Theo thời gian tản bộ, đảo mắt đã vào mùa đông, khi trận tuyết đầu tiên phủ xuống thành phố này, quan hệ của An Dĩ Nhược và Mục Nham đã có tiến triển rõ rệt, anh bình thản ung dung bước vào trong cuộc sống của cô, không có làm xáo trộn nhịp bước của cô, cũng không có lãng phí bất kỳ một lần tiếp xúc nào có thể gần gũi hơn.
Sắp tới cuối tuần anh gọi điện thoại cho cô: "Ngày mai có rảnh không, cùng đi câu lạc bộ của Tử Việt?"
"Ngày mai phải đến văn phòng của Phỉ Phỉ, lần sau đi." Không còn kiếm cớ từ chối giống như ngày trước nữa, cô thản nhiên giải thích lý do không thể đến nơi hẹn.
Nghe ra cô thật sự có việc, Mục Nham giả vờ oán trách: "Xem ra anh thật đáng thương chỉ có đi đánh banh bàn với đám nhóc Đại Lực, ngày chủ nhật thật tốt."
Nghe được giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của anh, An Dĩ Nhược tưởng tượng vẻ mặt trẻ con của anh, nhịn không được khóe môi hơi giương lên, suy nghĩ một chút nói: "Anh đánh banh bàn giỏi không? Em muốn học."
"Em muốn học?" Anh nhíu mi, "Con gái học banh bàn làm gì."
"Sao con gái không thể học banh bàn chứ? Anh kỳ thị phái nữ hả?" An Dĩ Nhược nghiêm mặt trách móc, "Hiện tại nam nữ bình đẳng, đại đội trưởng Mục."
"Nam nữ bình đẳng? Chỗ nào với chỗ nào hả?" Nghe thấy cô lại cố tình gọi anh là đại đội trưởng Mục, Mục Nham cười khẽ, "Vậy thì học đi, chỉ có điều anh thu học phí."
"Tính phí thế nào?"
"Một tiếng mời ăn một bữa cơm."
"Không thành vấn đề. Nhưng mời ăn gì phải do em định đoạt."
"Chưa thấy qua học sinh lại cò kè mặc cả như vậy, vậy em mời anh ăn gì?" Trái lại Mục Nham lại tò mò cô định làm thế nào đuổi anh.
"KFC." An Dĩ Nhược nén cười, đáp đến đương nhiên.
Một ngụm nước chuẩn xác không lầm mà phun đến trên ghế sofa, Mục Nham ở đầu kia điện thoại kháng nghị: "Không được, đó là Thần Thần ăn..." Hóa ra coi anh là đứa trẻ mà dỗ dành, cái cô gái này.
Cúp điện thoại, An Dĩ Nhược một mình đứng ở phía trước cửa sổ, nghĩ đến từng chút ở cùng nhau, không rõ anh làm thế nào đã lặng yên không tiếng động mà bước vào thế giới của cô, thậm chí không cho cô chút cơ hội mâu thuẫn nào. Lặng im hồi lâu cũng không có tìm ra đầu mối, thoải mái duỗi cái lưng mỏi, dứt khoát đi đắp mặt nạ nghĩ tiếp.
Còn đang làm việc, tin nhắn của Mục Nham đúng giờ mà đến.
"Chấp hành nhiệm vụ xong trở về đã rạng sáng rồi, không dám điện thoại cho em, thiên hạ vẫn còn thái bình chứ? Không có phần tử khủng bố chứ? Nếu không buổi tối do cảnh sát nhân dân hộ tống về nhà thế nào?"
"Còn nhớ nhân viên cảnh sát Trương Hằng mà lần trước trưng dụng xe của em không? Hôm nay cậu ta đến văn phòng của anh, lúc trước khi đi nói anh gần đây cười đến mức đặc biệt hiền lành, bọn Đại Lực cười đến mức hình tượng cũng không có, em nói xem có phải đám tiểu từ này thiếu chỉnh đốn hay không? Nói thế nào anh cũng là thủ lĩnh của bọn họ, một chút bí mật cũng giấu không được.
Ôi, anh nói, chừng nào thì em để cho anh cười đến mức càng hiền lành hơn hả?"
Lúc không người, cô cúi đầu nhìn từng cái tin nhắn, vô thức giương lên khóe môi, trong lòng ấm áp, cái loại vui vẻ này nói không rõ nhẹ nhàng mà chạm đến một góc nào đấy trong lòng cô.
Công ty của Mễ Ngư sắp xếp cô ấy chụp một bộ ảnh chụp tuyên truyền, An Dĩ Nhược thiết kế cho cô ấy một bộ lễ phục, thừa dịp giờ nghỉ trưa cô lái xe mang lễ phục qua đưa cho đại tiểu thư Mễ Ngư mặc thử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!