Đều nói tình bạn lâu dài hơn tình yêu, đều nói tình thân vô tư hơn tình yêu, song, trong tình yêu sâu sắc, bất đắc dĩ, giãy giụa, gây cho tâm linh chấn động nhưng cuối cùng là không thể nào sánh được tình cảm khác. Tựa như Mục Nham và An Dĩ Nhược lúc này, trong lúc vô tình, tình cảm nhỏ bé và phức tạp đã lặng lẽ tiến vào chiếm giữ đáy lòng lẫn nhau, chỉ tiếc, khi bọn họ nhận ra trong mắt đối phương toát ra tí ti lưu luyến và đau lòng, chuyện đã phát triển đến mức rất tệ, bất kể là tiến hay lùi, cũng không tránh được phải có người bị thương, bất kể là ai bị tổn thương, cũng không phải là điều mà họ muốn nhìn thấy. Bởi vì anh là Mục Nham, cô là An Dĩ Nhược, bởi vì họ không đủ ích kỷ, họ đắn đo quá nhiều.
Tình cảm cuồn cuộn ở chỗ sâu trong lòng cơ hồ bao phủ hai người xa xa nhìn nhau, Mục Nham giống như bàn thạch đứng ở cạnh cửa, ánh mắt vững vàng khóa chặt ở trên khuôn mặt ngày đêm tưởng nhớ kia. Anh rất muốn bất chấp hết thảy ôm chặt cô nói cho cô biết tâm ý của anh, mà trong nháy mắt dường như trong đầu cô cũng có kích động muốn nhào vào trong lòng anh. Nhưng, bọn họ đều cực kỳ tự kiềm chế và khắc chế, ý thức còn sót lại khiến bọn họ không dám, cũng không thể vượt qua lôi trì một bước.
Song, ánh mắt nóng rực làm sao che giấu được chân tình mãnh liệt như sóng cả, trước mắt lặng lẽ nhìn nhau, có lẽ bọn họ đã hiểu rõ giãy giụa trong lòng đến tột cùng là vì cái gì, mà nụ hôn động tình ấy khiến người lại là vì sao mà đến.
Trong phút chốc, tim An Dĩ Nhược xoắn lại, đau đến cô cơ hồ muốn rơi nước mắt, vô thức nắm chặt tay Mễ Ngư, cô vội vàng xoay lưng lại, cô không được khóc, cô không thể khóc. Ở lúc cô gật đầu nhận lời kết hôn, cô cũng đã mất đi quyền rơi nước mắt vì người đàn ông khác. Cô không thể tha thứ cho bản thân mình không đủ một lòng, nhưng cô lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Trong nháy mắt Mễ Ngư hiểu được cái gì đó, biểu cảm sửng sốt biểu lộ trên mặt không thể nghi ngờ gì. Người phụ nữ trước mắt này đã từng vì yêu Tịch Thạc Lương mà bất chấp hết thảy lại rơi nước mắt tại trong phút chốc nhìn thấy Mục Nham? Cô đột nhiên bối rối, dường như không cách nào tiếp nhận được chỉ trong thời gian ngắn như vậy tình cảm của bạn tốt xảy ra chuyển biến cực lớn như thế.
Ngày hôm qua Đàm Tử Việt nói với cô: "Cô bạn kia của em và Đại Mộc nhất định có vấn đề." Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, gầm nhẹ vào lỗ tai của anh: "An Dĩ Nhược là người phụ nữ một lòng nhất, anh còn dám bôi nhọ cô ấy em sẽ không cần anh."
Đàm Tử Việt thấy cô thật sự trở mặt, lấy lòng cầu xin tha thứ, sau khi dỗ dành cô vui vẻ lại không sợ chết nói: "Nếu không thì chúng ta đánh cược, hẹn bọn họ ra ngoài ăn cơm, xem phản ứng thì biết xảy ra chuyện gì, em có dám hay không?"
Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của Đàm Tử Việt, lại nghĩ tới trầm mặc khác thường của An Dĩ Nhược, Mễ Ngư đột nhiên chột dạ, nhưng vẫn dựng thẳng lông mày nói với anh: "Đánh cược thì đánh cược, ai sợ ai!" Cô cũng muốn biết ở mấy ngày An Dĩ Nhược bị bắt cóc đã trải qua cái gì, hỏi nhiều lần, lúc nào cũng bị cô ấy nhẹ nhàng bâng quơ cho qua, thế mới không suy nghĩ nhiều đã định ra cuộc hẹn ngày hôm với Đàm Tử Việt.
Bây giờ nhìn thấy An Dĩ Nhược phản ứng mãnh liệt như vậy, lại nhìn thấy đường nét khuôn mặt Mục Nham căng đến quá đỗi, cánh tay buông lỏng bên người đã nắm lại thành nắm đấm, Mễ Ngư không thể không tin lời nói của Đàm Tử Việt là thật. Giữa bọn họ quả thực có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất rất nghiêm trọng. Giữa nam và nữ, chỉ có nhắc đến tình yêu, ánh mắt mới có thể phức tạp như vậy, bất kể thế nào cô cũng không thể xem nhẹ nhìn nhau của bọn họ lúc thì quấn quýt si mê cùng bất đắc dĩ.
An Dĩ Nhược nghĩ tới lập tức rời đi, cô sợ làm ra chuyện gì đó khiến mình hối hận, nhưng, dưới dân lại giống như đổ chì, cô căn bản không bước nỗi. Vì thế, cô chỉ có thể cố gắng lấy lại bình tĩnh, định thần xoay người lại, mà Mục Nham, đã sải bước đi về phía của cô.
"Trên tay đã khỏi chưa?" Anh nhíu mày hỏi.
"Vết thương của anh thế nào?" Cô đồng thời lên tiếng.
Trầm mặc chốc lát, hai người đồng thời đáp: "Tốt hơn nhiều rồi."
Ăn ý như vậy, đáng tiếc sự ăn ý như vậy, khiến bọn họ khổ sở gấp bội. Tại sao trễ như vậy? Tại sao còn muốn gặp mặt? Tại sao?
Đàm Tử Việt cười đến mức đầy ẩn ý, đi qua vô cùng thân thiết ôm lấy bờ vai của Mễ Ngư, đắc ý nhíu mày. Nghĩ thầm quả nhiên có tình huống, lúc này có thể báo cáo kết quả với mẹ nuôi rồi.
Đánh cược với Mễ Ngư cũng không phải bịa đặt hoàn toàn, hai ngày trước Đàm Tử Việt đến nhà họ Mục ăn cơm, trong bữa cơm anh vô tình đề cập tới muốn cùng với Mễ Ngư tạo thành một đôi làm phù rể cho An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương, Mục Nham cúi đầu ăn cơm vừa nghe, đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt sắc mặt chuyển thành âm trầm, không để ý tới sự có mặt của bố mẹ lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo anh: "Nếu cậu còn là anh em của tôi cũng đừng đi tham gia náo nhiệt ấy."
Sau đó buông đũa xuống sập cửa mà đi, để lại anh và hai vợ chồng già nhà họ Mục ngơ ngác nhìn nhau.
Má Mục nhìn vẻ mặt chồng không tốt, lặng lẽ gọi Đàm Tử Việt sang một bên: "Tử Việt, con và Đại Mộc chơi từ nhỏ đến lớn, nó có lời gì cũng không giấu giếm con, con đi hỏi một chút xem xảy ra chuyện gì, sau đó nói với mẹ." Con trai luôn bình tĩnh, thất thố như vậy vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa sau khi từ Vân Nam trở về lời nói lại càng ít đi, làm mẹ, bà đương nhiên muốn làm rõ tình tình, huống chi hôm nay phát hỏa này lại kỳ lạ như vậy, má Mục lại bắt đầu cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự của Mục Nham.
Nghĩ đến phản ứng của Mục Nham, Đàm Tử Việt ý thức được đây chưa hẳn là chuyện tốt, rất có thể làm Mục đại đội phát cáu bị trận đánh cũng khó nói, nhưng vẫn cười hì hì đồng ý, đặc biệt mẹ nuôi cũng đã lên tiếng, cho dù không ai căn dặn, hứng thú của anh cũng đã bị câu lên. Có thể chọc Mộc Đầu tức giận việc này cũng không đơn giản, loại người giống như anh chỉ sợ thiên hạ không loạn làm sao có thể bỏ qua.
Sau khi cùng Mễ Ngư bàn bạc xong, Đàm Tử Việt gọi điện thoại bảo anh ra ngoài ăn cơm, hiển nhiên tâm trạng Mục Nham không tốt, một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp trả lời ba chữ: "Không có rảnh." Sau đó cúp máy. Anh tức giận đến tái mặt, cố đè xuống cơn tức dằn lại tính khí lại gọi tới lần nữa, ở trước khi Mục Nham mở miệng giành nói: "An Dĩ Nhược cũng tới." Người đàn ông ở đầu kia điện thoại quả thực trầm mặc, anh hung hăng cất giọng nói: "Bảy giờ tối mai, nhà hàng của tôi đây. Thích đến thì đến." Cúp điện thoại, xem như hòa nhau một ván.
Kết quả là ngày hôm nay, Mục Nham đến trước, chờ một tiếng lại đứng ngồi không yên, anh không có thói quen hút thuốc lại hỏi xin Đàm Tử Việt điếu thuốc, kéo hai cái lại nhíu mày dập lửa.
Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của anh, Đàm Tử Việt nở nụ cười rất không tử tế, "Chao ôi, kể cho cậu nghe một câu chuyện." Mộc Đầu này rõ ràng khốn khổ vì tình, làm anh em với anh ta tự nhiên không thể ngồi yên, thỏa đáng trợ giúp một chút anh thật sự rất vui, anh thật sự sợ Mục Nham có ý định cô độc sống quãng đời còn lại.
Mục Nham liếc anh ta một cái, không biết lúc này anh ta lấy đâu ra tâm tình kể chuyện, nhìn thời gian vẫn còn sớm, anh quay đầu sang chỗ khác đưa mắt ra ngoài cửa sổ, chờ anh ta nói tiếp.
"Tôi đã đề cập qua với cậu, ở trước khi xem mắt Mễ Ngư tôi đã gặp qua cô ấy, nói biết chứ đó chỉ là tôi đơn phương, dù sao người ta cũng không biết tôi là ai, tôi còn chưa có nổi tiếng như vậy. Lần đó tôi cùng Quý Nhu xem trình diễn thời trang, cậu biết đấy, con gái đều thích xem những trò như vậy." Nhắc tới bạn gái trước, Đàm Tử Việt hơi có chút không được tự nhiên, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, tiếp tục nói: "Màn trình diễn đó xảy ra chút ngoài ý muốn, không biết người mẫu kia có phải lính mới hay không, căng thẳng đến sái chân gãy gót giày ở trên đài, lúc đó sàn diễn xôn xao, thân là người trình diễn chính Mễ Ngư là người đầu tiên phản ứng kịp, cô mỉm cười đi đến giữa sàn diễn trải dài một tay đỡ lấy vẻ hoang mang của người mẫu kia, ở dưới cái nhìn chăm chú của khán giả ném bỏ giày cao gót của mình, chân trần hoàn thành màn trình diễn ấy." Nói đến đây, Đàm Tử Việt nở nụ cười, "Lúc đó tôi bắt đầu chú ý tới cô ấy, cảm thấy cô gái này rất thú vị, rất hợp với khẩu vị của tôi. Tôi thông qua bạn bè hẹn cô ấy, chỉ sợ mình ra mặt quá đường đột, cậu đoán xem kết quả thế nào?"
"Người ta không quan tâm đến cậu." Mục Nham nhìn cũng không nhìn anh ta một cái nói thẳng thừng đả kích. Nếu như Mễ Ngư để ý đến anh ta, anh ta cũng sẽ không chịu đi xem mắt, Đàm Tử Việt muốn nói gì, anh hiểu. Ngày anh từ Tả Cáo trở về Đàm Tử Việt liền vui mừng báo tin với anh, nói là hạ được Mễ Ngư, anh thuận miệng hỏi anh ta hạ thế nào, vẻ mặt người nọ đắc ý nói: "Ở lúc cô ấy yếu ớt nhất tôi cho cô ấy mượn một bờ vai rắn chắc dựa vào, sau đó cô ấy liền lấy thân báo đáp."
Mục Nham bị vẻ mặt đắc chí của anh ta chọc cười, nhịn không được đá anh ta một cái: "Bản tính không đổi."
Sau đó, Đàm Tử Việt liền đem câu chuyện vẻ vang làm thế nào quấy nhiễu theo đuổi Mễ Như báo cáo chi tiết với đồng chí đội trưởng, chuyện là như vầy: Đầu tiên là anh đến nơi biểu diễn vây đuổi đánh cướp, kết quả bị Mễ Ngư dễ dàng trốn thoát, chính là đêm hôm trước khi An Dĩ Nhược chuyển về nhà, anh gọi điện thoại qua còn bị treo máy, anh cực kỳ bực bội, năm giờ sáng rời giường lái xe đến dưới khu nhà trọ của cô, điện thoại vừa kết nối, anh ra lệnh: "Xuống lầu, tôi có lời muốn nói với em."
Mễ Ngư ngủ mơ mơ màng màng nghe ra giọng nói của anh ta, mở miệng mắng: "Không muốn chết cúp điện thoại ngay." Ngủ là quan trọng nhất, quấy rầy chết người.
"Năm phút sau nếu tôi không thấy được em, em sẽ nghe có người cầm cái loa ở dưới lầu gọi tên của em, quấy rầy hàng xóm nghỉ ngơi tôi cũng mặc kệ, tự em lo liệu." Anh buông lời đe dọa, anh không tin không xử được người phụ nữ này, cái trường hợp này không thể bị Mễ Ngư đánh bại.
"MD, sợ anh rồi." Mễ Ngư mắng, cô đây là người rất sĩ diện, không dám cùng chơi với anh ta, vì thế cô rời giường xuống lầu. Vì vậy, ở ngày An Dĩ Nhược dậy sớm thu dọn hành lý chuyển đi vào sáng hôm đó không có nhìn thấy Mễ Ngư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!