Chương 38: Quan điểm khác nhau

Tình yêu của chính mình cũng không sai, sai chính là yêu sai thời điểm lại rất yêu một người không nên yêu.

Mục Nham không thể không nghĩ, chẳng lẽ An Dĩ Nhược chính là người lướt qua rồi biến mất giống như một ngôi sao băng, thoáng một cái đã qua. Thậm chí anh bắt đầu hoài nghi ngoại trừ năm tháng, còn có cái gì có thể vĩnh hằng.

Tin cưới của cô đối với anh mà nói giống như là sấm sét giữa trời quang, anh cho rằng thời gian một tháng không đủ để xảy ra biến hóa cực lớn như vậy, nhưng anh sai rồi, sai rất triệt để.

Anh thành toàn cho trái tim tổn thương của mình, anh cố ý kéo dài ngày về, lẳng lặng mà đứng ở trong thành phố nhỏ vùng biên giới Trung Miến này, muốn dùng thời gian một tháng lắng đọng tất cả cùng Tiêu Nhiên, nhưng anh không biết, một tháng bặt vô âm tín này, trong lúc vô tình lại làm trầm trọng hơn sự đau lòng của một người phụ nữ khác. Anh không biết, người phụ nữ không thể không rời đi ấy sau khi trở lại thành phố A cả ngày mất hồn mất vía chờ điện thoại của anh.

Một tháng xa cách, đối với anh mà nói, là trái tim đau đớn, vậy đối với cô, cảm giác thì sao.

Anh không có gọi cho cô một cú điện thoại, thậm chí không gửi một cái tin nhắn. Lúc ban ngày anh thường một mình lãng đãng đi ở trong rừng núi, mãi đến đi đến chỗ sâu trong rừng, anh nằm ngữa ở trên thảm cỏ, xuyên qua khe hở giữa lá cây nhìn về phía chân trời xa xôi, trước mắt đã là loang lỗ mơ hồ.

Trong điện thoại của anh lưu mấy cái tin nhắn, ví dụ như: "Cô có khỏe không? Vết thương ở tay có tốt lên chút nào không?" Ví dụ như: "Vết thương của tôi tốt hơn nhiều rồi, không cần lo lắng." Ví dụ như: "Dĩ Nhược, thật ra thì đêm đó tôi..." Cùng Tiêu Nhiên không có gì cả... Dĩ nhiên mấy lời giải thích phía sau đã bị anh lượt bỏ mất rồi, Mục Nham cũng không xác định cô có muốn nghe hay không.

Trong điện thoại của anh có rất nhiều tin nhắn giống như vậy, chẳng qua là mỗi một cái đều bị anh lưu vào hộp tin nháp trước khi gửi đi. Do dự của anh, đấu tranh của anh, thậm chí nỗi nhớ nhung đầy trong điện thoại của anh và phủ đầy trong tim anh, song, ở ngoài ngàn dặm xa xôi anh lại không có đem những chi tiết nhớ mong đó gửi cho người phụ nữ của anh.

Rốt cuộc khi anh gỡ bỏ phần nặng nề này của trái tim gói đồ trở về thành phố A, đã là một tháng sau. Anh đi xe đến dưới lầu nhà An Dĩ Nhược, xa xa trông thấy Tịch Thạc Lượng ôm bờ vai của cô từ bãi đỗ xe đi ra, mà trong tay anh ta mang theo một cái túi Bách Niên Hảo Hợp[1]. Anh hoàn toàn ngớ ra, ngồi ở trong xe nhìn bọn họ vào trong tòa nhà, bóng dáng dần dần biến mất ở trong tầm mắt.

[1] Bách Niên Hảo Hợp: Thường dùng làm lời chúc tụng vợ chồng mới cưới, cầu mong tình cảm tốt đẹp lâu dài.

Mục Nham không biết được tâm trạng ngay lúc đó, anh chỉ cảm thấy lồng ngực từ từ đau đớn. Thời gian một tháng, có lẽ đã đủ để thay đổi vận mệnh của vài người. Anh hối hận, hối hận vì sao một tháng không liên lạc với cô. Nhưng, đến giờ khắc này, anh không xác định còn có cơ hội xoay chuyển hết thảy kết cục nhìn như đã định này hay không.

Cuối cùng, vì đạo đức tự ép người đàn ông nắm chặt quả đấm, cau chặt mày chứng minh mất mát và luống cuống của anh. Lần đầu tiên trong đời, Mục Nham cảm thấy mình bị mất phương hương. Bọn họ, rõ ràng đã tựa vào rất gần, chẳng lẽ là anh, đẩy cô cách xa mình?

Hoàng hôn buông xuống, lúc nổ máy xe, trong lòng anh có rất nhiều tiếc nuối và không cam lòng.

Có lẽ Mục Nham cũng không biết, có người vì anh kiên trì một tháng, ngày cưới là khoảnh khắc anh xuống máy bay mới được nhận lời.

Bạn có thể vì một người chờ đợi bao lâu? Nếu như là An Dĩ Nhược của ngày trước, cô sẽ kiên định mà nói cho bạn biết: "Cả đời." Đối với Tịch Thạc Lương, cô đã từng tuyệt quyết như vậy. Nhưng mà hiện tại, An Dĩ Nhược lại không có dũng khí nói ra lời nói như vậy với Mục Nham, đương nhiên, cũng không có ai để cho cô đi chờ đợi khoảng thời gian ấy. Mà cô, cũng không có lập trường. Anh cũng không có nói gì, thậm chí cô không rõ ý nghĩa của nụ hôn đó của anh.

Cô không biết giữa anh và Tiêu Nhiên đã từng xảy ra cái gì, cô chỉ biết là Tiêu Nhiên yêu anh, mà anh, ở ngày cô đi hôm đó đi tiễn Tiêu Nhiên, chỉ vậy thôi. Mập mờ giữa bọn họ, có lẽ không đủ để cô vứt bỏ tình cảm sáu năm.

Từ Tả Cáo trở về, hằng ngày Tịch Thạc Lương đều đến nhà thăm cô, đúng giờ cùng cô đến bệnh viện đổi thuốc, vào thời điểm anh lên lịch ngày cưới, bố mẹ cũng không có phản đối, trước đó bọn họ thường úp úp mở mở phê bình anh, nhưng ở những ngày con gái mất tích này, hai vợ chồng ông bà An thấy rõ sự lo lắng và bất lực của Tịch Thạc Lương, bọn họ không có hoài nghi tình cảm của anh đối với An Dĩ Nhược nữa, trái lại là cô giật mình, có chút không đủ tự tin nói: "Sao gấp vậy?

Có phải quá vội vàng rồi không?" Không phải vấn đề thời gian, cô cũng không có để tâm những cái gọi là hình thức này, mà lòng của cô vẫn còn rất rối, bởi vì đối mặt với dịu dàng của Tịch Thạc Lương, cô cảm thấy tự trách và áy náy, nhưng những ý nghĩ trong lòng này, cô lại không thể nói ra miệng, chỉ có tự mình ép ở trong lòng, cố mà điều chỉnh, cố mà quên đi.

Làm như cũng không có cảm thấy được khác thường của cô, Tịch Thạc Lương cười ôm chầm lấy cô, dịu dàng nói: "Cũng đã giao cho anh, em chỉ cần thanh thản chờ làm cô dâu là được." Trải qua lần bắt cóc, Dĩ Nhược của anh trở nên trầm lặng, anh bắt đầu bất an, anh muốn dùng hôn nhân giữ cô ở bên người, khi cô trở thành vợ của anh, thì nhất định đời này là sở hữu của anh.

An Dĩ Nhược im lặng, nụ cười vui mừng của bố mẹ, mắt mẹ ửng đỏ, cuối cùng khiến cô nói không nên một lời từ chối. Từng kiên trì bất chấp tất cả, từng một lần nhượng bộ và nhân nhượng, khiến cô cảm thấy nếu như bây giờ mới nói "Không" quả thực có chút mỉa mai, thậm chí rất buồn cười. Đối mặt với lý trí tình cảm chung quy thua trận, nước mắt An Dĩ Nhược lặng lẽ chảy vào trong lòng, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Tịch Thạc Lương, ở dưới ánh mắt chăm chú của anh gật đầu nhận lời kết hôn.

Ba mươi ngày, đã là thời hạn dài nhất cô có thể chờ đợi rồi.

Song, cho dù đã nỗ lực thuyết phục bản thân, đêm hôm đó cô vẫn nhịn không được trốn ở trong phòng khóc. Ngón tay của mình giống như là có ý thức, cô ấn xuống một dãy số vừa quen thuộc lại vừa la xạ, kết quả lại khiến cô hoàn toàn tỉnh táo, người đàn ông ở ngoài ngàn dặm xa xôi ấy vẫn tắt máy. Vùi mặt vào trong lòng bàn tay, nước mắt mặn ướt, từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

Không nghĩ tới Tịch Thạc Lương lại chủ động như vậy, sau khi Mễ Ngư biết được tin sửng sốt hơn nữa ngày mới tỉnh hồn lại, cô hùng hổ đấm vào bả vai của Tịch Thạc Lương một đấm: "Coi như anh biết phân biệt hàng tốt xấu, biết tiên hạ thủ vi cường[2], bằng không..." Làm ra vẻ thần bí ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của An Dĩ Nhược, cô cười hì hì nói: "Bằng không, tôi đang định giới thiệu cho cậu ấy làm vợ một người đàn ông ưu tú khác đấy." Thấy Tịch Thạc Lương mỉm cười, vẻ mặt của cô đột nhiên nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Dĩ Nhược là người phụ nữ tốt nhất tôi từng thấy, có thể lấy được cậu ấy là anh có phúc. Tịch Thạc Lương, anh phải đối xử với cậu ấy thật tốt, nếu làm tổn thương trái tim của cậu ấy, tôi là người đầu tiên không tha cho anh."

[2] Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Mắt An Dĩ Nhược đã ươn ướt, cô xoay người ôm chằm lấy Mễ Ngư, nghẹn ngào mắng cô: "Cậu có bệnh hả, vương bà buôn dưa..."

Mễ Ngư không tha, xô đẩy cô phản bác lại: "Cậu mới có bệnh... Rõ ràng tớ là Mễ Ngư..." Sau đó, hai cô gái đều khóc.

Chuyện cứ như vậy mà ấn định, hôn lễ do một tay Tịch Thạc Lương xử lý, ông An thân là quan chức quan trọng của chính phủ, tuy không tính phô trương quá mức, nhưng dù sao cũng chỉ có một cô con gái như vậy, vẫn thành thật nghiêm túc dặn dò Tịch Thạc Lương: "Quy cách cần phải cao." Biết rõ trong lòng ông An yêu thương con gái, Tịch Thạc Lương cười đáp ứng.

An Dĩ Nhược nhìn ra được dường như anh có chút khó xử, liền lén lút nói với anh: "Đừng nghe bố em, ông ấy chính là hay sĩ diện, đơn giản chút là được."

Tịch Thạc Lương nắm lấy tay cô, đối với quan tâm của cô, trong lòng rất cảm động, do dự một chút, nói: "Em biết bố anh luôn ở nông thôn, ông ấy không quá ưa thích náo nhiệt, chờ thêm vài ngày ông ấy lên anh sẽ nói chuyện với ông ấy một chút, có thể náo nhiệt chút thì chúng ta náo nhiệt chút, anh cũng không muốn em ủy khuất."

Tịch Thạc Lương rất ít nói chuyện trong nhà anh, An Dĩ Nhược chỉ biết anh là được một tay bố anh nuôi lớn, đối với bố cực kỳ tôn trọng, cười cười nói: "Chờ bác đến chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó xem ý tứ của ông lại quyết định." Hai người đều đã rất hiếu thuận, đối với hôn lễ, cực kỳ tôn trọng ý kiến của người lớn, nhất là An Dĩ Nhược, cô cho rằng hôn lễ chỉ là một hình thức, cuộc sống mới là trọng điểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!