Chương 15: Đêm kinh hồn

Ánh sáng đèn chùm thủy tinh mờ nhạt hòa với ánh trăng lành lạnh tỏa chiếu ở trên mặt Mục Nham, vẻ mặt anh nghiêm nghị lạnh lùng, lông mày đen đậm hơi nhíu lên, hai mắt sắc bén dị thường, tối nay dường như anh có nỗi buồn sâu sắc, vẻ lo lắng đầy bụng tích tụ ở giữa lông mày, làm cho người ta hoàn toàn đoán không ra tâm tư. Nhưng nhìn kỹ hơn, bình tĩnh và thản nhiên ngày thường vẫn tràn ngập rõ nét ở trên mặt.

Lúc anh nhận được điện thoại của Ôn Hành Viễn, lờ mờ nghe rõ lời anh ta nói, ngồi ở văn phòng, anh dùng thời gian ba mươi giây ổn định tâm trạng, lại dùng thời gian chưa tới hai phút bố trí tốt hết thảy, sau đó chạy thẳng đến trung tâm triển lãm thành phố, đã đoán được người kiềm kẹp Thần Thần chính là Tiêu Nhiên, không biết vì sao, thời điểm xuống xe anh thở dài nặng nề, tiếng thở dài ấy, tiến thẳng vào trong lòng anh.

Đã hơn một năm truy xét, cuối cùng hôm nay cũng có tiến triển đột phá, mà bọn họ, rốt cuộc vẫn là đối đầu chính diện.

Thực ra thì Tiêu Nhiên cũng không hiểu rõ anh, mà anh, đối với cô vẫn là xa lạ nhưng lại hiểu rõ hơn, cho nên ngay tại lúc Tiêu Nhiên nhếch môi cười, anh đã đoán được cô muốn thế nào, đó là thói quen của cô, biểu cảm vĩnh hằng bất biến trước khi giết người. Vì thế, ở khoảnh khắc cô giữ tư thế thu tay lại, tay cầm súng của anh đột nhiên hạ thấp, vô cùng tinh chuẩn nhắm ngay chân trái của cô, ngón trỏ câu lên trước cô một bước, chỉ nghe "pằng" một tiếng vang lên, lúc cánh tay của Tiêu Nhiên còn chưa kịp thu về, viên đạn đã nhanh chóng bay vụt về phía chân thon dài của cô.

Trong nháy mắt, viên đạn lạnh buốt đã vô tình xuyên vào máu thịt của cô, kêu lên một tiếng đau đớn, tay phải của Tiêu Nhiên chống xuống đất, suy sụp quỳ xuống.

Đôi mắt người phụ nữ phun ra sắc bén khiếp người, vẻ đau thương tuyệt vọng trên mặt nhìn một cái không sót gì, anh lại thật sự nổ súng? Thật sự nổ súng với cô?

Mặc dù đã là tháng năm, gió ban đêm vẫn có chút mát mẻ, đón gió đêm sảng khoái, mặc cho ánh đèn và ánh trăng chiếu vào trên mặt, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của người đàn ông, ấn tượng khác với ngày xưa, giờ phút này khuôn mặt của anh lạnh lùng và trầm tĩnh, tròng mắt đen sâu thẳm như màn đêm, kiên nghị mím chặt môi, cả người mặc bộ đặc cảnh màu đậm phát ra lạnh nhạt hòa với sáng bóng ở dưới ánh trăng, người đàn ông anh tuấn mang theo tàn nhẫn kiên quyết, ngay cả bóng đêm cũng không che đi được sự quyến rũ độc đáo kia.

Khoảng cách giữa cô và anh quá xa, bất kể là có cách nhau như một trời một vực hay không thì thân phận vắt ngang ở giữa che ở nơi đó, cô cũng không thể tới gần anh.

Cho đến giờ phút này cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ, cho dù cô móc tim ra anh cũng khó có thể yêu cô. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nở nụ cười, buồn bã như vậy, bi thương như vậy. Sau đó, có một giọt nước mắt mặn ướt nhẹ nhàng trượt ra khóe mắt, đau đớn trên chân làm cho khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô trở nên hơi dữ tợn, trong mắt người khác nhìn càng lúc càng vặn vẹo.

Thần Thần vì lực tay ở tay trái của người phụ nữ buông lỏng, cùng cô té ngã xuống đất, tiếng súng đột nhiên vang lên và sau đó là tiếng cười điên cuồng của người phụ nữ, đứa nhỏ bị kinh sợ, vươn tay về phía Mục Nham cách đó không xa kêu khóc, miệng mơ hồ thì thào gọi anh: "Chú út..."

Nghe được tiếng súng, đặc cảnh bên ngoài tay cầm súng lục xông thẳng vào đại sảnh, tại lúc tất cả chưa kịp tới gần Mục Nham, nghe anh quát một tiếng: "An Dĩ Nhược!"

Mục Nham mang theo vẻ mặt khắc nghiệt và lạnh lùng nhìn về phía của cô, giọng nói trầm thấp giống như chỉ thị, An Dĩ Nhược đột nhiên hoàn hồn, thậm chí còn chưa kịp phân biệt được phương hướng của Tiêu Nhiên, cúi người ôm lấy Thần Thần kinh sợ nức nở, đi thẳng về phía của anh.

Có thể là sợ hãi, chưa đi được mấy bước, An Dĩ Nhược lảo đảo một cái, ôm Thần Thần ngã thẳng xuống ở trên mặt đá cẩm thạch, khàn giọng cầu cứu: "Mục Nham..."

Cắn chặt môi dưới chịu đựng đau đớn kịch liệt trên chân, sắc mặt Tiêu nhiên tái nhợt tay nắm chặt súng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhắm ngay An Dĩ Nhược.

Cô muốn giết cô ấy. Cô ấy không thể không chết.

Mắt thấy Mục Nham tới gần, An Dĩ Nhược lại không đứng nổi, nửa quỳ ở nơi đó đè thấp đầu của Thần Thần ôm chặt vào trước ngực, dùng thân thể của chính mình che chở thân thể nhỏ bé của nó một cách an toàn ở trong ngực. Chỉ cần đứa nhỏ không sao là tốt rồi. Nếu như hôm nay xảy ra những việc này là một kiếp nạn cô nhất định phải gặp phải, cô cũng không có thừa hơi sức lại đi phản khán nữa.

"Coi chừng." Nghe được một tiếng khẽ hô gần trong gang tấc, trước mắt đột nhiên hoa lên, hai cô gái một lớn một nhỏ đã bị một lực mạnh đột nhiên tới đụng ngã xuống đất.

Lúc đụng ngã cô, thân thể Mục Nham nhanh chóng chuyển một cái, một tay cầm súng, không kịp ngắm, nửa dựa vào An Dĩ Nhược phía trước nhanh chóng nả một phát súng về phía đằng trước.

An Dĩ Nhược nhắm chặt mắt lại, thân thể giống như đã tê liệt, chỉ nghe được bên tai truyền đến liên tục hai tiếng súng "pằng pằng" vang lên, đợi mở mắt ra thì chỉ nhìn thấy Tiêu Nhiên lần nữa ngã xuống ở trước mắt của cô, súng lục rời tay, rớt xuống mặt đất ở cạnh chân của cô ấy. Ngay sau đó, đặc cảnh bên ngoài xông tới giống như một cơn gió, tất cả họng súng nhắm ngay Tiêu Nhiên.

Hết thảy, dường như đều đã kết thúc như vậy.

Cả quá trình nhanh đến dường như chỉ có chưa đến thời gian một phút, hai trong hai phát của Mục Nham, một phát bắn trúng chân Tiêu Nhiên, một phát bởi vì tư thế nằm ngửa cùng với thời gian hết sức bức bách chưa kịp nhắm mà có chút lệch lạc, chỉ bắn trúng bờ vai của cô ấy.

Tay phải chống đất, Mục Nham nghiêng đầu, ân cần hỏi: "Thần Thần có khỏe không?"

Không đợi An Dĩ Nhược trả lời, vợ chồng Ôn Hành Viễn đã bước nhanh đến, Si Nhan nửa quỳ ôm lấy con gái nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào từng tiếng một gọi nó, "Thần Thần, Thần Thần..."

Thân thể nhỏ nhắn của Thần Thần càng không ngừng run rẩy, ôm chặt cổ của Si Nhan, òa khóc lớn tiếng.

Kéo hai mẹ con vào trong lòng, mắt của Ôn Hành Viễn đã đỏ lên, khàn giọng nói: "Không sao, đều đã qua..."

Sau một lúc lâu Mục Nham không nhúc nhích, thân thể cao lớn dựa ở trên người An Dĩ Nhược, nghiêng đầu thấy ngực anh bị máu tươi thấm đỏ cảnh phục, tinh thần cô chấn động mạnh, cố nén từng cơn cảm giác buồn nôn, hoảng hốt lúng túng hỏi: "Anh bị thương?"

"Không sao." Giọng nói không còn thuần phác ngày trước nữa, có hơi run run, Mục Nham làm như muốn ngọ ngoạy đứng lên, nhưng bởi vì vết thương căng đau lại nặng nề ngã trở lại.

"Thủ lĩnh?" Đại Lệ chạy tới trước mặt của anh, ánh mắt chạm tới lổ nhỏ bị đạn bắn ở cảnh phục của anh, la lớn: "Nhanh, gọi xe cứu thương, thủ lĩnh bị thương."

"Đại Mộc?" Ôn Hành Viễn nghe được tiếng la, thế mới biết Mục Nham cũng trúng đạn, ôm vợ và con gái lo lắng khẽ gọi: "Đại Mộc, chú thế nào?"

"Không chết được..." Cau mày, Mục Nham cắn chặt răng, nhưng vết thương truyền đến đau đớn thấu xương, vẫn làm anh nhịn không được nhắm mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!