Chương 39: (Vô Đề)

"!"

Ketron giật mình ngẩng đầu lên.

Cậu nghe thấy tiếng tim Eddie, thứ mà cậu vẫn luôn chú ý từ lúc bước vào thư viện, đột nhiên đập mạnh hơn. Nó đập mạnh như thể bị thứ gì đó làm giật mình

- thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Không chút do dự, Ketron ném cuốn sách đang cầm sang một bên và đi về phía giá sách nơi Eddie đang đứng.

Eddie đang đứng ngơ ngác giữa những giá sách, tay cầm một cuốn sách dày.

Ketron có thể nghe thấy tiếng tim anh ấy đập dữ dội, thình thịch, thình thịch, thình thịch –như thể anh ấy đã rất sốc vậy.

Ketron biết cậu cần phải làm gì.

Không chút do dự, cậu kéo Eddie vào lòng. Mặc dù Eddie khá cao và có vóc dáng cân đối, nhưng cậu ấy vẫn thoải mái nằm gọn trong vòng tay rộng mở của Kerron, một thân thể bẩm sinh của một kiếm sĩ.

"...!"

Eddie vùng vẫy một lúc, có lẽ là ngạc nhiên khi đột nhiên bị kéo vào vòng tay, nhưng khi nhận ra đó là Ketron, cậu đã thả lỏng.

"Eddie, có chuyện gì vậy?"

Từ xa, chỉ có Ketron mới nghe thấy, nhưng ở gần thế này, tiếng tim đập thình thịch lại càng rõ ràng hơn. Sự im lặng của thư viện càng khiến tiếng tim anh đập mạnh hơn.

Sau khi im lặng trong vòng tay Ketron một lúc, Eddie gọi cậu bằng giọng nghẹn ngào.

"... Ket."

"Vâng."

"Chỗ này trước đó nhiều sách đến thế này sao?"

Ketron hơi ngẩng đầu lên. Eddie đang đứng giữa những kệ sách có ghi chủ đề lịch sử.

Hỏi xem trước đây nó đã từng chứa nhiều thế này không? Ketron nghiêng đầu vẻ mặt bối rối.

"Đúng vậy. Dù sao thì đó cũng là lịch sử."

Sách về lịch sử đế quốc, lịch sử lục địa, và nhiều truyền thuyết, thần thoại địa phương khác nhau... tất nhiên góc lịch sử sẽ đầy ắp sách. Đó là điều bình thường. 

Cả trước đây và bây giờ.

"Tôi hiểu rồi."

Nhưng giọng nói của anh ta nghe có vẻ mệt mỏi, kiệt sức. Lông mày Ketron nhíu lại lo lắng thoáng qua.

Cậu nhận thấy mồ hôi làm ướt gáy Eddie, cơ thể anh run nhẹ, ngay cả khi đang được Ketron ôm.

Eddie nhẹ nhàng lùi lại, thoát khỏi vòng tay Ketron. Ketron hơi cau mày, tỏ vẻ không hài lòng, nhưng khi Eddie nhìn cậu và lại vùi người vào lòng cậu, nét mặt Ketron vẫn luôn cẩn thận giữ gìn bỗng chùng xuống trong giây lát.

Cậu không ngờ tới điều đó.

Tất nhiên cậu không cảm thấy khó chịu.

Nhẹ nhàng, Ketron lại vòng tay ôm Eddie, giữ chặt anh. Cậu cảm thấy cơn run rẩy của anh dần dịu đi trong vòng tay mình.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không được mời, tâm trí Ketron chợt nhớ lại đêm hôm đó khi cậu nghĩ đến Eddie và mất kiểm soát bản thân—nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó...... Cậu tự nhủ mình chỉ nghĩ đến Eddie lúc đó vì khuôn mặt khóc lóc ấy đã in sâu vào tâm trí cậu. Chỉ vậy thôi. Chẳng có lý do gì để lôi kéo người đàn ông này vào những h*m m**n th* t*c của mình—không phải ở đây, không phải bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!