Chương 28: (Vô Đề)

Khi Isaac và Oliver trở về quán trọ của Eddie sau khi hoàn thành chuyến đi thì trời đã tối và mặt trời bắt đầu lặn sau dãy núi phía tây.

Isaac, với tinh thần phấn chấn sau khi kết thúc chuyến đi khá thành công mặc dù tình trạng sức khỏe của họ vào buổi sáng rất tệ, đã bày tỏ sự hối tiếc duy nhất của mình về chuyến đi.

"Nghe nói lần này chính Anh hùng cũng sẽ tham gia giải đấu. Tiếc quá, chúng ta sẽ bỏ lỡ mất."

"Ừ.. nếu biết trước thì chúng ta nên lên kế hoạch ở lại lâu hơn."

Hai người vừa mới nghe tin về một giải đấu mà Anh Hùng sẽ đích thân tham gia trong khoảng hai tuần nữa. Thời điểm này thật không may. Hai người sẽ sớm rời khỏi Đế chế để trở về nhà.

Tuy nhiên, nếu phải lựa chọn giữa diễu hành và giải đấu, thì họ sẽ chọn diễu hành, và họ đã tận hưởng trọn vẹn cuộc diễu hành tráng lệ đó, nên chẳng có gì phải hối tiếc. Tay cầm đây quà lưu niệm, hai người nhanh chóng đến quán trọ của Eddie.

Khi họ tới nơi, không giống như buổi sáng, quán trọ khá đông khách.

Trong số nhiều người chạm ly ở đây đó, có khoảng một nửa có vẻ là khách du lịch giống như họ.

Một điều kỳ lạ là hàng người dài bất thường trước nhà vệ sinh. Nhìn những người bắt chéo chân, mồ hôi nhễ nhại, Isaac và Oliver tìm chỗ trống và ngồi xuống.

"Những món ăn buổi sáng trong thực đơn đó chắc hẳn chỉ có vào buổi sáng."

"Ừ, lúc này họ không bán nữa."

Thực đơn trên tường bao gồm khoai tây, cá chiên, trái cây, bia và một món ăn lạ gọi là Mì gà cay.

Những món khác đều dễ nhận biết, nhưng Mì gà cay là gì?

Isaac tò mò nhìn quanh và phát hiện ra đồ ăn màu đỏ trên một số bàn. 

'Đó có phải là món đó không?"

"À," Oliver nói như thể vừa nhớ ra điều gì đó. "Nhắc mới nhớ, tôi đã từng nghe nói đến món này. Mì gà cay nghe nói là đặc sản ở đây."

"Một món ăn đặc biệt?"

"Ừ, nhưng tôi nghe nói nó cực kỳ cay."

Isaac cười khẩy. Tuy Đế chế không có nhiều đồ ăn cay, nhưng những món được cho là cay thì đều ở mức độ tương đương nhau. Anh ta mạnh dạn nói:

"Ôi trời, nó có thể cay đến mức nào nhỉ?"

Nhưng lời nói đó đã quyết định số phận của họ.

Hai người giơ tay lên gọi món, đúng như Isaac dự đoán lúc sáng, người đàn ông lạnh lùng kia có vẻ bận rộn, nên chủ quán trọ tiến lại gần để nhận món. Oliver thầm mừng rỡ.

"Hai người thấy khỏe hơn chưa?"

Chủ quán trọ rất thân thiện. Nhớ đến họ và ân cần hỏi thăm, Oliver đáp lại một cách nhiệt tình với khuôn mặt hơi ửng hồng.

"Vâng, phương thuốc giải rượu mà anh đưa cho chúng tôi có hiệu quả rất tốt!"

"A, vậy sao!"

Nhìn vào khuôn mặt tươi cười dịu dàng, Oliver lấy hết can đảm không có của mình và hỏi,

"Anh có phải là Eddie không?"

Đây không phải là một suy luận khó, xét đến việc quán trọ được gọi là "Quán trọ của Eddie". Chủ quán trọ, Eddie, gật đầu.

"Đúng vậy. Không sáng tạo lắm phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!