Rồi người phụ nữ khóc lóc ngẩng đầu lên. Khuôn mặt đẫm nước mắt ấy quả thực là một người Eddie quen thuộc.
Mặc dù trông bà gầy hơn nhiều so với trí nhớ của cậu.
Bước chân Eddie vốn đã nhanh hơn, giờ chuyển thành chạy. Cậu lao về phía mẹ.
"Mẹ"
Nhưng bà không đáp lại lời cậu, chỉ nhìn Eddie chằm chằm.
Chỉ đến lúc đó Eddie mới nhận ra rằng mình không ở trong hình dạng của Lee Jeong
-hoon mà là trong hình dạng của Eddie.
Theo góc nhìn của mẹ cậu, đó là một người hoàn toàn xa lạ, một người đàn ông trông giống người nước ngoài, đột nhiên chạy về phía bà và gọi bà là "mẹ".
Cậu nên nói gì? Cậu nên làm gì? Bản năng mách bảo Eddie rằng thời gian không còn nhiều, Eddie cắn môi khi nỗi lo lắng dâng lên tận cổ họng.
"Jeong
-hoon?"
Eddie, người đang cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Mẹ, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào Eddie với khuôn mặt đẫm nước mắt, thấy cậu đột nhiên ngẩng đầu lên khi được gọi, và như thể cbàchưa bao giờ ngồi trong tuyệt vọng, bà nhảy lên và chạy đến bên cậu.
"Jeong
-hoon!"
Cuối cùng, bà ôm chầm lấy con trai mình.
Eddie, bối rối trước cơ thể nhỏ bé thậm chí còn chưa chạm tới ngực mình, theo bản năng vòng tay ôm lấy bà.
Tuy sống rất tình cảm, nhưng cậu thường lấy cớ bận rộn để không về nhà. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, cậu được ôm mẹ.
Bà ấy khóc nức nở, liên tục đánh vào lưng Eddie.
"Thằng nhóc, con đi đâu thế? Con có biết ta đã tìm con nhiều thế nào không, con đi đâu mà...
Giọng nói trách mắng mà cậuh từng nghe thấy khi còn nhỏ lại vang lên. Phải chăng đó là lần cậu buông tay bà ấy và lạc vào khu chợ? Hồi đó, mẹ cũng đã mắng cậu trong nước mắt. Tuy lần này cậu bị ép buộc đi và không làm gì sai, nhưng cảm xúc trong giọng nói của mẹ, lúc đó cũng như bây giờ, lại là một sự nhẹ nhõm thuần khiết.
Đó là niềm vui sướng của một người mẹ cuối cùng đã tìm lại được đứa con mà bà đã mất đi một cách tàn nhẫn.
"... Mẹ."
"Vâng, vâng, con trai của mẹ."
Khi nghe thấy Eddie đau đớn thốt ra từ "mẹ" mà cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ nói lại nữa, bà đáp lại tiếng gọi đó.
"Mẹ."
Eddie gọi mà hết lần này đến lần khác. Không phải vì cậu có điều gì cụ thể muốn nói
- cậu biết điều đó, và bà ấy cũng biết.
"Con có ăn uống đầy đủ không? Con có sợ không? Con không bị lạnh chứ?"
Bà vừa lo lắng vừa đưa tay v**t v* khắp người con trai. Dù chiều cao và cân nặng của cậu hầu như không thay đổi so với hồi còn là Lee Jeong
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!