Cái vật này của Tần Khiêm nóng bừng, lại cứng nữa, tay Vân Khê vừa chạm vào thì có cảm giác như nó...
Trời ơi! Đồ khốn!
Vân Khê cười không được mà khóc cũng chẳng xong a...
"Bỏ tay ra, đồ khốn!" Vân Khê la hét khản cổ trong phòng tắm, đổi lại chỉ là ánh mắt kiên quyết hơn của Tần Khiêm:
"Lúc nãy nó không khó chịu thế này, nhưng từ khi em chạm vào là nó chịu không nổi rồi, em phải có trách nhiệm với nó chứ!"
Bỉ ổi! Quá bỉ ổi!
Vô sĩ! Quá vô sĩ!
"Tần Khiêm! Tôi ghét anh, mau thả tay tôi ra!"
Tần Khiêm nhếch miệng cười thỏa mãn, Vân Khê cứ dùng sức thoát khỏi hắn nhưng đổi lại Tần Khiêm vẫn cứ thong thả đưa tay cô lên xuống...
Càng lúc Vân Khê càng có cảm giác nó to và nóng hơn, bản thân cô cũng... cũng nóng lên rồi!
Một tay Tần Khiêm giữ tay cô, một tay còn lại kéo cô vào người mà hôn, chốc chốc lại lướt qua ngực cô khiến cô tê dại.
Cả hai ở khoảng cách gần như thế, cô còn nghe rõ được nhịp thở nặng nề của hắn. Hơi thở hắn nóng bỏng, phả vào vai vào cổ Vân Khê càng khiến lửa nóng trong cô tăng nhanh.
Bất chợt, Tần Khiêm đưa một ngón tay vào trong hoa huy*t, kích thích cô đạt khoái cảm.
Vân Khê vô lực ngã vào lòng hắn, cả người mềm nhũn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, trong không khí hòa trộn nhiều hương vị khác nhau, còn có cả những tiếng thở dốc.
Cứ như thế cho đến khi cự long trong tay Vân Khê giật nảy lên, giải phóng một luồng chất dịch trắng đục...
Tần Khiêm thỏa mãn ôm Vân Khê vào trong ngực, lại cùng cô tắm thêm một lần nữa mới quyến luyến để cô về giường nghỉ ngơi, cả một quá trình đã giúp Vân Khê hiểu ra một điều: Vậy là sau này đến tháng cũng đừng hòng nghỉ ngơi...
Anh muốn có con sao?" Vân Khê hai mắt vẫn nhắm nghiền, trông cứ như đang ngủ.
Tần Khiêm vuốt ve mặt cô, khuôn miệng dần cong lên:
"Phải!"
Vân Khê nhíu mày mở mắt, trong đôi mắt không giấu được vẻ phiền muộn.
Tần Khiêm tâm trạng lại như treo ngược cành cây, cô không muốn có con sao? Hay... là do cô không muốn có con với hắn?
"Anh đã nói rồi, dù thế nào em cũng sẽ không thoát khỏi anh, đừng cô chấp nữa!"
Vân Khê ngồi bật dậy, đem gối của mình đánh mạnh vào người hắn:
"Đồ khốn này, tôi có bao giờ nói rẳng sẽ thất hứa đâu? Sao anh cứ quy cho tôi thành kẻ xấu không vậy?"
"Vậy tại sao nghe đến con em lại không vui?" Lúc sáng cũng vậy, nghĩ đến việc mang thai là cô lại không vui.
Vân Khê trợn ngược mắt, thật sự cảm thấy là EQ của hắn quá là thấp!
"Tôi nói không muốn có con khi nào? Ý tôi là không muốn có con bây giờ thôi!"
Cô còn rất nhiều việc phải xử lý, chuyện công ty, chuyện gia đình, và nhất là cô còn chưa trả được thù, vậy làm sao cô có thể yên tâm dưỡng thai, rồi sinh con được!
Tần Khiêm nghe cô nói vậy liền thay đổi vẻ mặt một trăm tám mươi độ, lại kéo Vân Khê về nằm với mình, hai tay vẫn không thôi xoa xoa mặt cô:
"Thế em thật sự muốn sinh con với anh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!