Chương 21: (Vô Đề)

"Phía Graynoks nói gì?" Sau khi Blacky đi, hắn ta mới hướng đến Aiden hỏi.

"Ông ta nói rằng những lợi ích mà bên ta đưa ra chỉ ngang bằng với Xích Thần, nếu hợp tác với bên ta, phần rủi ro ông ta không gánh nổi!"

Huyết Vũ cười nửa miệng:

"Cho nên mới muốn chúng ta đưa ra lợi ích cao hơn à?"

"Vâng!"

Huyết Vũ xoay xoay ly rượu vang đỏ trên tay mình, khuôn mặt không một chút biểu tình tức giận, ngược lại rất thản nhiên:

"Ai cho hắn có can đảm đó nhỉ?"

Aiden lắc đầu cười cười, Huyết Vũ cười còn tươi hơn nữa:

"Hắn muốn thì ta chiều, thời gian còn dài."

Em sao vậy?" Tần Khiêm nghiêng người hỏi cô nàng xinh đẹp của mình.

Vân Khê đang ngồi cùng bàn với hắn ăn sáng, nghe hắn nói vậy thì khựng người lại trong giây lát, sau đó như không có gì mà trả lời qua loa:

"Đâu có sao!"

Khóe miệng Tần Khiêm càng rộng hơn:

"Nếu em mệt thì ăn xong em trở về phòng ngủ một lát đi!"

Vân Khê nghiến răng, miếng thịt vừa đưa vào miệng cũng nuốt không xuống nổi, nhưng nếu xù lông với hắn, chắc chắn người không có lợi là cô, cho nên:

"Không đâu, lát nữa tôi định cắt tóc!"

"Hửm?" Tần Khiêm tỏ ý không hiểu.

Cứ tưởng hắn không nghe rõ, cô lặp lại một lần nữa:

"Tôi muốn cắt tóc, tóc dài quá rồi, lát nữa tôi sẽ gọi người đến đây!"

Tần Khiêm thích thú cười sảng khoái, Vân Khê nhìn mà không hiểu lắm, có gì đáng cười chứ?

"Anh cười cái gì?" Nhìn điệu cười của hắn thật khiến cô muốn đánh người!

"Tôi cười vì em không nhớ em là của tôi!"

Vân Khê hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh:

"Cho hỏi chuyện đó có liên quan gì đến việc cắt tóc sao?"

Tần Khiêm vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, người hầu đứng bệ cạnh nhìn thấy mà bàng hoàng không thôi, lão đại của họ... cười lâu thật! Không biết bọn họ khi nào sẽ bị đuổi nữa... lão đại nhìn nguy hiểm quá!

Tần Khiêm nào có biết suy nghĩ người khác, mà trong lúc này dù có biết thì hắn cũng không quan tâm, ở cạnh cô, hắn còn cần phải che giấu sao?

Tần Khiêm đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, sau đó lại xoay xoay nó trong ngón tay mình, trong đôi mắt có sự ôn nhu không che giấu:

"Em là của tôi, mọi thứ của em đều là của tôi, kể cả mái tóc mềm mượt này nữa!"

Vân Khê trợn to mắt, tràn ngập vẻ không tin nổi, sao hắn có thể vô lý như thế chứ? Đây là quyền tự do của cô, không lẽ đồng ý cái điều kiện chết tiệt kia thì từ nay mọi chuyện cá nhân cô đều do hắn làm chủ sao?

"Ý anh là không cho tôi cắt tóc sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!