Đối với Ninh Hân, Thịnh Dực là gì?
Là mảnh gỗ trôi nổi duy nhất trên biển cả mênh mông giúp cô chống lại những cơn sóng dữ.
Mất đi mảnh gỗ ấy cô sẽ chết đuối.
Cả đêm Ninh Hân không ngủ được, khóc rất nhiều lần, ngay cả trong giấc mơ cũng khóc.
Sáng sớm, cô ra ngoài lấy nước nóng rửa mặt. Khi vừa mở cửa, cô nhìn thấy Thịnh Dực.
Anh mặc áo thun ngắn tay ngồi xổm trước cửa nhà ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đầy tơ máu đỏ.
Chiếc chậu nhựa trong tay Ninh Hân trượt xuống rơi xuống đất. Âm thanh không lớn nhưng khiến tim cô thắt lại.
Thịnh Dực đứng lên, có lẽ do ngồi lâu nên anh đứng không vững.
Ninh Hân vội vàng đưa tay đỡ anh nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng.
Anh ôm rất chặt, khác với sự dịu dàng thường ngày của anh.
Ninh Hân lập tức đỏ hoe đôi mắt.
Giọng anh khàn đặc vì mệt mỏi: "Hân Hân, anh xin lỗi."
Ninh Hân lắc đầu.
Anh không cần phải xin lỗi.
Anh không có lỗi với cô.
Không hề.
Chưa từng.
Anh lại siết chặt vòng tay: "Hân Hân, không ai có thể chia rẽ chúng ta. Anh sẽ không buông tay em, em cũng không được buông tay anh. Anh sẽ ở bên em, chăm sóc em, chúng ta sẽ mãi bên nhau."
Ninh Hân nhắm đôi mắt đỏ ửng đầy mỏi mệt lại, dụi đầu vào vai anh.
Thịnh Dực nói khó khăn: "Chín trăm đồng đó, đúng là anh lừa gia đình. Anh cũng lừa em. Mọi lỗi lầm đều là của anh, không phải của em, hiểu không?"
Ninh Hân lắc đầu.
Lỗi là do cô.
Nếu không vì cô làm sao anh phải nói dối?
Thịnh Dực thở dài nhẹ nhõm: "Anh đã nói chuyện với mẹ rồi, sau này sẽ không làm như vậy nữa. Hân Hân, hãy tha thứ cho anh. Là anh sai."
Ninh Hân cuối cùng không kìm được, nghẹn ngào nói: "Thịnh Dực, tất cả đều là tại em."
"Không phải! Không phải tại em!" Giọng anh đầy cảm xúc mạnh mẽ. "Là anh, tất cả đều là lỗi của anh."
Ninh Hân cần Thịnh Dực, cần mảnh gỗ ấy để tiếp tục sống.
Cô yêu anh.
Không thể nói lời chia tay với anh.
Anh cũng yêu cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!